Lục Phong Miên trầm ngâm, tay trái gài xong cúc áo cuối cùng: “Sau này đừng lắm lời về chuyện của tôi.”
“Vâng.” Bác Phó vội nói: “Hôm nay là tôi không tốt, không nên nói chuyện Lục gia bị thương với Ân Ân tiểu thư.”
Lục Phong Miên không nói gì nữa, quay người ra khỏi phòng tắm.
Phó Dũng cúi người nhặt chiếc áo dưới đất lên, thầm nghĩ, nếu có lần sau nữa, hắn vẫn len lén nhiều chuyện.
Nhìn kết quả hôm nay là biết, chỗ tốt của việc nhiều chuyện.
“Uyển Di, em đột nhiên cảm thấy, con người chú Lục kỳ thật còn rất đáng yêu.” Về đến phòng, Mộc Ân nằm liền xuống giường, quen thuộc tìm Trần Uyển di nói chuyện.
Nhưng mà gian phòng rỗng tuếch, đáp lại cô cũng chỉ là không khí yên tĩnh.
Phải rồi, sao cô lại quên đi chứ, sau khi bị Lục Phong Miên hôn, đại khái đến bảy, tám tiếng mới có thể gặp ma.
Lần đầu tiên cảm thấy dương khí này lưu lại có hơi lâu, Mộc Ân lại có cảm giác vội vàng muốn tìm Trần Uyển Di tâm sự.
Bất quá Trần Uyển Di không ở đây, cũng không có cách nào, cô đành phải thành thật chui vào chăn, đắp chăn đi ngủ.
Bởi vì quá mức hưng phấn, mãi cho đến sau nửa đêm cô mới ngủ được, sáng sớm hôm sau cũng không thể tự tỉnh, vẫn là Trần Uyển Di luyện giọng rùm beng đánh thức cô.
“Dí da dí dà dì da a”
Mộc Ân mở to mắt liền thấy được cô ấy đang lắc cái eo nhỏ nhắn trước cửa sổ tạo dáng, cười tủm tỉm kêu một tiếng: “Uyển Di.”
“Dí dí da… cái gì?” Trần Uyển đang lấy sức tập luyện, nghe vậy quay người lại: “Em có thể nhìn thấy chị rồi?”
“Dạ.” Mộc Ân gật gật đầu.
“Em dậy trễ, cậu quân nhân kia đã đi rồi.” Trần Uyển di vẫy vẫy tay áo của bộ đồ hý kịch, méo miệng: “Trước khi đi anh ta còn tới phòng nhìn em, hôn em.”
“…” Mộc Ân.
Có phải cô nên nghĩ cách, che khuất mắt Trần Uyển Di đi không?
Hoặc là nói cho Lục Phong Miên biết, trong nhà có con ma chỉ nhìn trộm tất cả hành động của anh.
Cả hai việc này hình như đều làm không được, cô vén chăn lên xuống giường: “Đi thôi, xuống lầu ăn cơm.”