…
Thiên Minh sau khi “thử thuốc” liền bị Hạ Vy đẩy ra bên ngoài ban công.
“Mau về đi.”
“Anh Hải Phong mà tỉnh dậy là chết đó.”
Thiên Minh nhăn nhăn nhở nhở:
“Sao mà chết?”
Hạ Vy không thèm trả lời câu hỏi của Thiên Minh. Cô dùng hết sức đóng cánh cửa lại.
Thiên Minh biết bản thân không nên “ép người quá đáng” nên từ từ leo qua lan can trở về phòng của Hải Phong.
Nhìn Hải Phong cuộn tròn trong chăn như một con sâu kén, Thiên Minh tặc lưỡi, vác chăn của mình đặt lên giường. Anh khó ngủ nên nằm đất sẽ thức tới sáng mất, chi bằng nhân lúc Hải Phong say giấc mà trèo lên trên giường. Không được ở cùng với con gái nhà người ta thì ôm tạm ông anh trai vậy. Nhìn kĩ thì cũng có nét giống nhau.
Chỉ có điều Thiên Minh khóc không ra nước mắt khi Hải Phong mơ ngủ rồi tưởng người bên cạnh là Lan Phương.
“Vợ ơi…”
“Anh yêu em.”
Thiên Minh trừng mắt nhìn rồi đạp một phát khiến cho cái kẻ đang chu môi kia lăn nhào xuống tấm đệm kê bên dưới.
Hải Phong bị đau liền giật mình tỉnh giấc:
“Mày dám đánh ông, ông không gả em gái cho mày.”
Thiên Minh cười thành tiếng, đưa tay kéo Hải Phong lên:
“Không gả cũng phải gả.”
“Từ đầu tới cuối, em gái ông đã được định sẵn là vợ của Thiên Minh này rồi.”
Hải Phong nhìn vẻ mặt của Thiên Minh liền tỉnh ngủ.
“Ông vừa sang phòng con bé đúng không?”
Thiên Minh bật cười:
“Trèo qua lan can.”
“Sao nào?”
Hải Phong nghiêm túc nói:
“Cơ thể Hạ Vy suy nhược do sống trong điều kiện thiếu thốn trong suốt thời gian dài.”
“Con bé còn liên tục thức khuya để làm thêm.”
“Tôi… tôi mong ông tiết chế lại. Đừng khiến cơ thể Hạ Vy chịu tổn thương.”
Thiên Minh trừng mắt nhìn Hải Phong, gào lớn:
“Ông đây còn nguyên đai nguyên kiện.”
Hải Phong không nhịn được mà ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Không lên được sao?”
Thiên Minh điên tiết đánh vào người Hải Phong tới tấp:
“Lên cái đầu ông ấy.”
“Chỉ là bạn ông vẫn còn nhịn được.”
“Yên tâm đi. Tôi tự biết bản thân phải làm gì.”
Hải Phong khẽ gật đầu:
“Cảm ơn ông.”
Thiên Minh nhìn Hải Phong rồi nói:
“Ông bị làm sao mà hôm nay lạ vậy?”
Hải Phong mỉm cười, không trả lời câu hỏi của Thiên Minh. Có lẽ do có chút men trong người nên anh mới đủ can đảm nói hết những suy nghĩ trong lòng với em rể tương lai. Mẹ của anh đã khóc rất nhiều vì thương Hạ Vy. Anh tuy không thể hiện ra ngoài nhưng tình cảm dành cho người em gái này cũng chẳng phải là ít.
Hải Phong từng nói chuyện với Trần Vĩnh suốt nhiều giờ chỉ để nghe anh kể về Hạ Vy khi còn nhỏ. Hải Phong chỉ ước mình nhận ra em gái sớm hơn có lẽ mọi chuyện đã không trở nên phức tạp như vậy.
Mỹ Dung là người em đã cùng anh lớn lên, Trần Vĩnh yêu thương Hạ Vy ra sao thì anh đối với Mỹ Dung cũng vậy. Hải Phong và cả ông Thanh, bà Phụng đều mong sớm ngày tìm được Mỹ Dung, dù không phải máu mủ ruột rà nhưng họ vẫn từng là người một nhà.