“Baby can you kiss me
Ở sâu trong tâm trí
Bàn tay em sát bên anh
Anh có thể được nắm chặt lấy
Nếu đây là giấc mơ thì hãy để anh chìm thật sâu
Anh không muốn thức dậy để lỡ vụt mất em nữa đâu”.
Ái Nhi không khác gì những bậc chú bác say xỉn ở những buổi tiệc. Cô bé nhảy múa theo tiếng đàn với đôi mắt nhắm tịt. Bày tay nhỏ xíu nắm lại đưa lên miệng, tạo thành một chiếc micro ảo.
Cũng may Long Vũ còn chút lý trí, sau một hồi quậy phá, cậu bỏ đàn sang một bên:
– Ái Nhi, tới giờ ngủ rồi. Tớ bế cậu tới cửa sổ, cậu tự vào được không?
Cô bé ngừng nhảy, còn dư thời gian uống thêm một ngụm rượu rồi ngây ngốc hỏi:
– Nhi… là ai?
Hơi cồn làm Long Vũ thấy choáng váng, cậu không trả lời mà đứng dậy bước tới giường nằm ật ra. Cả cơ thể bị rượu làm cho nóng hổi.
Ái Nhi loạng choạng đi lại. Tay nhỏ lay nhẹ đôi chân dài của thiếu niên, tông giọng trầm bổng nghe rất buồn cười:
– Nè, Nhi là ai vậy?
Vũ để tay lên trán, đôi môi hồng mấp máy:
“Người tớ thích…”
– Hả?
Bằng một cách thần kì nào đó, nàng ta đã quên tên mình. Ngay lập tức, nàng trèo lên giường đánh liên tục lên người chàng trai trẻ:
– Tra nam! Sao cậu nói là thích tớ?
Khoang ngực của Long Vũ phập phồng thở, nâng lên hạ xuống. Thanh quản phát ra tiếng đứt quãng:
– Ái Nhi… cậu… say rồi…
Ái Nhi không chấp nhận, cô nghịch ngợm ngồi lên bụng thiếu niên làm cậu “hự!” một tiếng to. Hai tay nhỏ ôm lấy hai bên mặt thanh tú, phụng phịu nói:
– Nhìn tớ đi. Cậu hết thích tớ rồi hả?
– Um… đâu có… tớ thích cậu hơn cả thích…
Cô bé vỗ bộp bộp vào hai bên má thiếu niên, cười toe toét như bị chạm dây thần kinh:
– Cậu nhìn giống đang say quá, hê hê.
– Ừ… say đắm…
Có lẽ rượu bắt đầu ngấm, đồng tử của Long Vũ trở nên mơ hồ. Màu sắc, ánh đèn trong mắt lấp lánh đến lạ. Chàng trai trẻ không nói được hết câu là “say đắm cậu đó”, chỉ lẩm bẩm được vài từ.
Thiếu niên nắm lấy bàn tay bé xíu ở hai bên má của mình. Hơi nóng tỏa ra làm đầu óc không còn chút cảnh giác. Cậu trầm giọng nói:
– Em bé ngoan đi…
– “Em bé” hở?
– Ừ, cậu không phải Nhi. Cậu là em bé của tớ…
Ái Nhi mơ hồ, cô cũng không rõ tên mình là gì, chỉ ngoan ngoãn đồng ý làm “em bé” của hắn ta.
Cơ bụng bị đè làm Long Vũ nói không ra hơi. Đang định ngồi dậy thì cậu giật mình. Khóe mắt cảm nhận được một cái chạm nhẹ.
Ái Nhi chọc chọc vào nuốt ruồi bên dưới đuôi mắt của cậu, nhe răng cười thích thú:
– Tớ thích cái này…
– ?
– Nốt ruồi làm cậu… đẹp trai hơn…
Các ngón tay thon thả của thiếu niên đưa lên che đi gương mặt xấu hổ. Hai bên má hồng hào tựa áng mây chiều. Cơ miệng cậu chuyển động, lấp ló dưới bàn tay to:
“Dừng lại đi… tớ sắp không chịu nổi rồi…”
Những lời lẩm bẩm bị ngắt quãng đó, Ái Nhi không hiểu, cô đăm chiêu nhìn xuống bờ môi mỏng quyến rũ của chàng trai rồi vô thức nhớ đến nụ hôn trong bệnh viện.
– Thầy giáo Vũ ơi…
Thiếu niên nghe tiếng gọi liền hạ tay xuống, nhìn cô gái bé xíu đang ngồi trên bụng mình.
– Hmm?
Cô chu miệng ra, mắt nhắm tịt.
– Hôn giống hồi bữa đi!