Trong lòng Hình Sở Nhan cuộn trào cơn đắc ý, ngoài mặt cô vẫn tỏ ra cao thượng, khiêm tốn phũ bỏ: “Mặc kệ họ, họ gây sự thì để giáo viên giải quyết, nếu mình xen vào chỉ khiến Nhất Thành thêm không vui. Bạn trai mình tuy không phải công tử thiếu gia, nhưng một người con trai tử tế không thiếu người tranh giành. Mình chỉ có một thân, nếu đối đầu hết người này tới người khác thì không chống đỡ nổi đâu.”. Tгờ ?m ?г?m h??ề? ?гùm ~ T г U m T г ? ? e ?﹒?? ~
Nói rồi Hình Sở Nhan còn cười một cách khách sáo, thậm chí trấn an nữ sinh đối diện bình tĩnh lại. Xong xuôi, cô từ tốn cất bước rời khỏi.
Hình Sở Nhan chỉ vừa mới lướt qua, từ trong phòng và những phòng cạnh đó đồng loạt ló ra những chiếc đầu với vẻ mặt hiếu kỳ. Đợi cô đi qua khỏi hành lang, họ liền ùa ra vây lấy cô nữ sinh vừa rồi hỏi chuyện.
Song song cùng lúc, nụ cười của Hình Sở Nhan khi không có ai nhìn thấy lại lặng lẽ chuyển thành hả dạ.
Khi Hình Sở Nhan xuống tới nơi, từ xa đã bắt gặp Nghiêm Nhất Thành cùng Hà Chấn Kiệt ngồi chụm đầu một chỗ. Cô khẽ nhíu mày nghi hoặc nhẹ bước đến gần, tới sát chỗ hai người họ mới thì thào lên tiếng: “Xem gì đấy?”
Nghiêm Nhất Thành cùng Hà Chấn Kiệt bất ngờ giật nảy mình, chiếc điện thoại nhanh tay đùn đẩy qua lại cuối cùng nằm gọn trong túi áo của Hà Chấn Kiệt.
Giấu điện thoại thành công, hai người bọn họ lại đồng lòng để lộ ra nụ cười hết sức gượng gạo dành cho Hình Sở Nhan.
Như đã phần nào đoán được bí mật, Hình Sở Nhan cũng không vội vạch trần. Cô hướng về Nghiêm Nhất Thành, xoè hai bàn tay ra trước mặt anh, mỉm cười nhắc: “Đồ ăn của em đâu?”
Nghiêm Nhất Thành lấy túi đồ ăn vặt trên ghế đặt vào tay Hình Sở Nhan, vừa mới mở miệng chưa kịp nói đã bị cô ngỏ ý đuổi khéo.
“Cảm ơn anh yêu, ngủ ngon, bye bye!”
Vẻ mặt Nghiêm Nhất Thành ngơ ngác trước độ phũ phàng của Hình Sở Nhan, có đồ ăn xong cô lập tức quay người bỏ đi một mạch không thèm đếm xỉa đến anh nữa.
Khi bóng lưng của Hình Sở Nhan khuất khỏi tầm mắt, Nghiêm Nhất Thành không nhịn được thở dài một tiếng, bất lực nhìn qua Hà Chấn Kiệt lại bị cậu ta cười vào mặt.
Anh hừ lạnh đá nhẹ vào chân cậu ta thúc giục: “Về phòng.”
“Về trước đi, tao ra ngoài hóng gió một lát.”
Nghe Hà Chấn Kiệt nói, Nghiêm Nhất Thành không để ý nhiều mà trở về phòng trước. Cậu ta đợi anh đi khỏi mới huýt sáo một cái, Hình Sở Nhan nấp sau trụ cột liền phóng ào ra chạy đến.
Không đợi nhắc, Hình Sở Nhan đã hào phóng lấy một túi bánh lớn cùng một chai nước ngọt nhét vào tay Hà Chấn Kiệt. Biểu cảm cậu ta có vẻ rất hài lòng, bộ dạng thong thả lôi điện thoại ra nhấn nhấn lướt lướt.
Chỉ vài giây sau, điện thoại của Hình Sở Nhan đã báo có tin nhắn mới, cô hí hửng mở ra xem, cảm giác bản thân sắp được khai phá một thứ nóng bỏng. Thế nhưng vừa thấy qua nội dung tin nhắn, nụ cười trên môi cô lập tức vụt tắt không cần ai tạt nước.
Trong bức ảnh Hà Chấn Kiệt gửi đúng là hình chụp Nghiêm Nhất Thành từ đầu tới chân, nhưng vấn đề anh có mặc quần áo!1
Hình Sở Nhan lườm ngoắc qua Hà Chấn Kiệt đang thản nhiên ăn bánh, gằn giọng phẫn nộ: “Cậu dám lừa tôi?”
“Không h… A!”
Hà Chấn Kiệt còn chưa kịp giải thích đã bị Hình Sở Nhan đấm một cái mạnh vào vai, trong lúc cậu ta đau đến mức mặt nhăn mày nhó thì cô vẫn phừng phừng máu nóng.
Ngay lúc Hình Sở Nhan vừa vung tay định đấm xuống cái thứ hai thì bỗng nhiên, một bàn tay nắm lấy cổ tay cô giữ lại.