Minh Châu gọi điện thoại cho anh, nhưng bên kia lại tắt máy, chỉ nói: [Bận.]
Trong lòng Minh Châu có chừng mực, biết có lẽ anh đang ở bên ngoài, nên không quấy rầy anh nữa, cách hai ba ngày mới gửi tin nhắn một lần, cho đến hơn hai tháng sau, Minh Châu nhận được cuộc gọi của Cảnh Dực gọi đến.
“Minh Châu.”
Giọng nói của anh rất mệt mỏi, lờ mờ toát ra vẻ tiều tụy, anh còn chưa nói gì đã gọi tên cô, không biết tại sao mà nước mắt của Minh Châu cứ rơi mãi chẳng ngừng, “Anh bị bệnh hả? Giọng nói bị sao thế?”
Cô không biết, người đang nói chuyện điện thoại với cô, vừa dạo một vòng Quỷ Môn Quan quay về.
Anh hôn mê nhiều ngày, sau khi tỉnh lại mở mắt ra thì nhìn thấy con thỏ trắng tinh lông xù trong tay, đám người Đại Hồng bỗng như phát điên chạy đi gọi bác sĩ, đám đàn ông cao lớn thô kệch ôm lấy nhau vừa khóc vừa cười, giống như những tên ngốc vậy.
Mấy hôm vừa tỉnh Cảnh Dực vô cùng mệt mỏi, thời gian tỉnh táo rất ngắn ngủi, anh thường xuyên mở mắt ra chẳng mấy chốc lại mệt mỏi nhắm mắt lại.
Anh bị chấn động não rất nghiêm trọng, tóc bị cạo sạch sẽ, vết thương sau gáy phải may tận 26 mũi, toàn bộ vùng đầu quấn lớp băng gạc dày cộm, bác sĩ nói anh không được nói chuyện, người khác không được làm ồn, đến đám người Đại Chí cũng không dám đến quấy rầy anh, thậm chí còn lo lắng sẽ kích thích đến anh, không ai dám cho anh xem tin nhắn và ảnh mà Minh Châu gửi đến trong điện thoại.
Hai tháng trời đằng đẵng, chờ khi Cảnh Dực hoàn toàn có thể mở miệng nói chuyện, Đại Chí mới đưa điện thoại tới, nói với anh, “Anh, em đã giúp anh che giấu, Minh Châu không biết chuyện đâu.”
Cảnh Dực vuốt ve con thỏ lông xù trong tay không nói chuyện.
Anh nhìn tin nhắn Minh Châu gửi đến, bảng thành tích của cô, bữa sáng trong căn tin của cô, thư viện cô làm thêm, bầu trời và gốc cây mà cô chụp, còn có loài hoa không biết tên.
Cô chưa từng nói nhớ anh.
Nhưng Cảnh Dực nhìn ra được, mỗi một chữ cô gửi đến đều đang nói nhớ anh.
Anh gọi điện thoại cho cô, bởi vì quá lâu không nói chuyện nên cổ họng khàn đặc khó nghe.
“Minh Châu.”
Người ở đầu bên kia điện thoại thật lâu không nói chuyện, Cảnh Dực nghe thấy cô đang khóc.
Viền mắt anh hơi ửng đỏ, khóe môi nhẹ nhàng kéo lên một nụ cười rất nhạt.
Anh nói, “Minh Châu, anh phải đi đến một nơi.”
Minh Châu không thèm lau nước mắt, cô vội vàng hỏi, “Anh đi đâu? Đi bao lâu?”
“Ba năm, có thể là bốn năm.”
Minh Châu không nói gì nữa, có lẽ cô đã đoán ra được, nước mắt rơi càng dữ hơn, khóc một hồi lâu cô mới hỏi anh, “Có phải anh bị thương rồi không?”
Cảnh Dực không muốn lừa cô, anh cất giọng khàn khàn, “Bị thương nhẹ thôi.”
Minh Châu ngửa mặt không cho nước mắt chảy xuống, cô cầm điện thoại hỏi, “Đây là lần gọi điện thoại cuối cùng của chúng ta sao?”
“Ừm.”
Ở đầu bên kia điện thoại, Minh Châu không nói gì nữa, Cảnh Dực chỉ nghe thấy âm thanh cô nức nở không ngừng.
Anh siết chặt con thỏ lông xù trong tay, ngón tay vuốt qua đôi mắt đỏ bừng của con thỏ, anh nói rất nhẹ nhàng:
“Em đừng khóc.”
“Anh không ôm em được.”
Minh Châu cúp ngang điện thoại, ngồi xổm bên đường khóc lớn.
——oOo——