Văn Xương đế quân xưa nay ghét nhất những hậu bối lười nhác không tập trung, không biết cầu tiến, lúc này nghe vậy càng như bị đổ thêm dầu vào lửa. Ông lập tức tức giận nói: “Nếu đã không tình nguyện, vậy còn ở lại học đường này làm gì? Cút ra ngoài nghe đi!” Tử Vu che mắt, không dám nhìn thẳng. Dạ Đàm nghe thấy thế, nhất thời mừng rỡ. Nàng vội cuống quýt đứng dậy, hết sức phấn khởi mà xông ra ngoài ngay.
Văn Xương đế quân này đã dạy học rất nhiều năm, chính là lần đầu tiên gặp phải một đệ tử gấp rút muốn bị phạt như vậy!
“Gỗ mục! Bùn lầy!” Ông quăng thước cái bốp, đưa mắt nhìn lướt qua học đường: “Bản quân biết, các ngươi là tân quý Thần tộc, mỗi người đều có gia thế hiển hách. Nhưng ở Thượng Thư Nang của ta không có đặc biệt, bất luận kẻ nào cũng chỉ là một học sinh bình thường, phải nghiêm khắc tuân thủ quy củ của nơi này. Các ngươi đều phải để bản quân thu hồi bản tính kiêu ngạo lại, nếu không đừng trách bản quân không chừa chút mặt mũi nào cho!”
Cả học đường lặng ngắt như tờ.
Chỉ có Dạ Đàm bĩu môi. Bên ngoài mặt trời vừa lên cao, giữa tầng mây có phượng hoàng chao lượn, gió mát thổi từng cơn, hương hoa thoang thoảng. Dạ Đàm bị gió thổi qua, cũng không muốn ngủ nữa. Dưới tán cây chuối tây cách đó không xa, một con vật có cái đầu giống ngựa mà không phải ngựa đang gặm lá cây. Một gốc cây chuối tây tươi tốt bị nó gặm đến thất tan bát rụng, chẳng ra hình thù gì.
Dạ Đàm tiến lên vài bước, phát hiện con vật này đầu ngựa, thân la, đuôi lừa, chân trâu, quả thực chính là một Thú Bất Tượng.
“Này! Ngươi là con vật gì? Ngoan ngoan, nuôi được một con vật như này thực đúng là không tồi!” Nàng sờ sờ cái đầu ngựa của quái thú này, mắt lộ vẻ thán phục, “Nếu hầm lên ăn, ngựa, la, lừa, trâu, một lần ăn được bốn con luôn!”
Thú Bất Tượng yên lặng mà tránh xa nàng.
Dạ Đàm đối với con vật này cũng thật có hứng thú, nàng nhìn ngó xung quanh, nhổ một nắm cỏ xanh tươi mới còn đọng sương sớm lại đây, đơn giản ở bên ngoài đút cho Thú Bất Tượng này ăn.
Trong học đường, Văn Xương đế quân giảng giải được một nửa Phùng Xuân thuật, liền định gọi Dạ Đàm trở vào —— nữ nhi người ta da mặt mỏng, giáo huấn ở trước mặt mọi người một chút, phỏng chừng cũng đủ rồi.
Ông bưng chung trà đi tới cửa học đường chỉ thấy Dạ Đàm – người vốn nên đứng phạt – trong tay ôm một bó cỏ xanh to, đang ngồi xổm trên mặt đất, đút cho thú cưỡi Bạch Đặc của ông ăn! Mình giảng bài tới miệng khô cong, vậy mà nàng dành cả nửa giờ học cho lừa ăn!!
Văn Xương đế quân bốp một tiếng ném chung trà đang cầm trong tay vỡ tan tành: “Người đâu!” Mặt ông sung huyết thành màu gan heo, bộ dáng cứ như sắp ngất xỉu đến nơi, “Đi Thuỳ Hồng điện mời quân thượng tới đây, xem đệ tử hắn tiến cử vào Thượng Thư Nang!!”
Hay thật, tiếng gầm giận dữ này, như sấm dậy đất bằng, liền nổ ở bên tai. Dạ đàm nắm trong tay một bó cỏ xanh, cũng choáng váng cả mặt. Tiên sinh này tưởng chừng như muốn đấm thẳng mặt Huyền Thương quân! Nàng nói: “Không phải chứ, Thần tộc Thiên giới các người cũng thịnh hành chuyện mời gia trưởng (phụ huynh) á?”
Trong học đường, chúng đệ tử yên lặng gật đầu —— bằng không ngươi nghĩ rằng bọn ta vì sao phải có nề nếp thế này chứ? Gia giáo ở Thần tộc Thiên giới nghiêm khắc nhất, nếu như bị tiên sinh tố cáo, trở về thế nào cũng phải bị ăn một trận “măng xào thịt” không thể tránh khỏi.
Thuỳ Hồng điện.
Thần hậu Nghê Hồng thượng thần cũng đang ở đây. Bà biết rằng Huyền Thương quân bình thường không có yêu thích cái gì khác, liền chỉ đưa vài cuốn sách tới. Huyền Thương quân nhận lấy bằng hai tay, nỗi lo âu trong mắt Nghê Hồng thượng thần càng sâu thêm.
“Hữu Cầm……” Bà muốn nói lại thôi.
Huyền Thương quân ngược lại an ủi nói: “Nhi thần biết mẫu thần lo lắng, nhưng an nguy của Tứ giới cùng sống chết của một mình nhi thần, dù sao cũng phải có cái nặng cái nhẹ. Vả lại, nhi thần đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng không nhất định phải……”
Hắn còn chưa dứt lời, Nghê Hồng thượng thần đã nói: “Chuẩn bị sẵn sàng? Con chuẩn bị tốt như thế nào? Không có mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, con vào trong Quy Khư, rất nhanh sẽ bị hỗn độn khí cắn nuốt chết chìm.” Bà nói tới đây, tình cảnh nhi tử mà mình yêu thương chết ở Quy Khư như phảng phất hiện ra ngay trước mắt, nhất thời nước mắt tuôn rơi, mấy độ nghẹn ngào, “Nếu không phải nữ nhân kia đánh cắp mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, con làm sao đến nỗi……”
“Mẫu thần.” Huyền Thương quân cắt ngang lời của bà, “Vạn vật trên đời này, đều có sinh tử vinh nhục. Chuyện đã định trước mục tiêu, oán trách cũng vô dụng.”
Nghê Hồng thượng thần đưa tay nắm lấy ống tay áo như mây mềm mại sạch sẽ của hắn, chầm chậm dùng sức, thẳng nắm đến khớp ngón tay trắng bệch: “Đều do mẫu thần vô dụng. Bản cung uổng công làm Thần hậu, mà ngay cả đứa con của chính mình cũng bảo vệ không được……”
Huyền Thương quân giơ tay lau nước mắt trên gò má bà, bên ngoài, phó chấp giáo của Thượng Thư Nang tiến đến. Thấy Thần hậu rơi lệ, hắn đứng ở cửa không dám đi vào trong.
Có người ngoài tới, Thần hậu vội lau lau khoé mắt, nói: “Ngươi đã có việc, mẫu thần phải về đây.”
Huyền Thương quân tự mình tiễn bà ra tới bên ngoài điện, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía phó chấp giáo. Phó chấp giáo là Khôi Tinh (*), hắn sau khi kính cẩn đưa tiễn Thần hậu, liền cúi đầu, không biết nên mở lời như thế nào, chỉ đành chột dạ nhụt chí mà gọi một tiếng: “Quân thượng.”
(*) Khôi Tinh: vị thần chúa tể về văn chương thời xưa của Trung Quốc, ngày xưa có rất nhiều địa phương xây dựng Khôi Tinh lầu, Khôi Tinh các.
Huyền Thương quân nhẹ giọng hỏi: “Văn Xương đế quân phái ngươi đến à?” Khôi Tinh ra sức gật đầu, Huyền Thương quân cất bước về phía trước, đi thẳng tới Thượng Thư Nang.
Ngay cả nguyên nhân cũng chưa hỏi, chỉ là trước khi ra khỏi cửa, thở dài một hơi thật sâu.