“Nhóm chúng ta có năm người?” Ở một góc sáng sủa, một Noelle cao lớn có mái tóc đỏ rực ghét bỏ nhìn đám người trước mặt, không kiên nhẫn hỏi.
Trong mắt cậu ta, đám người này thật chẳng ra sao, một tên lôi thôi luộm thuộm vẫn còn thò lò mũi xanh tên Lục Đậu, một Noelle đầu bù tóc rối, mặc vest đi giày vải, một tàn nhang đầy mặt đang tỏ vẻ sợ hãi và một đứa nhỏ mập mạp, bụng tròn cười ngây ngô tên tiểu Mặc.
Còn cái người đang tỏ vẻ ghét bỏ, mặt mày không kiên nhẫn chính là bạn Tạ Thụy của ban nhất. Cậu ta nhìn đi nhìn lại bốn người trước mặt, biểu tình cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
Cậu ta ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn bạn cùng lớp, trong đó có vài người còn chào hỏi lại cậu ta.
“Nhóm này của mày tốt thật đấy, thích không? Ha ha ha.”Một người đầu trọc lên đẩy đẩy vai Tạ Thụy.
Tạ Thụy tức giận nhảy phắt lên, đẩy cậu ta trở về: “Cút cút cút.”
Nhưng quay đầu nhìn cái nhóm trước mặt này vẫn rất nản, cố tính ban nhất còn cứ nhìn cậu ta cười. Tạ Thụy nhìn qua như thể muốn nổ tung luôn rồi.
Tàn Nhang vụng trộm liếc Chử Thư Mặc một cái, vốn muốn an ủi cậu một chút, để cậu đỡ khẩn trương. Nhưng ai mà ngờ được tên nhóc này lại cứ dáo dác ngó nghiêng chỗ khác, nhìn qua quả thật như chưa trải sự đời.
Bốn người còn lại tỏ vẻ không coi trọng Chử Thư Mặc mấy. Mặc dù biết gia cảnh của Chử Thư Mặc, nhưng họ vẫn biết tình hình của cậu, cùng lắm cũng chỉ là một nhóc con vừa ra đời chưa được hai tháng tuổi mà thôi.
Học chưa được mấy ngày, hiểu biết về tinh thạch cũng chẳng sâu. Nghe đâu còn là một quả trứng vô dụng, liệu có thể thấy được bao nhiêu hồn thạch chứ, căn bản là chẳng trông cậy được gì.
Vì vậy không ai bảo ai, tất cả đều coi như bỏ qua sự có mặt của cậu.
Lục Đậu bẩm sinh có cái mũi không được khỏe cho lắm, thấy Tạ Thụy tức giận không nhẹ, lại nhìn sang Mao Đầu và Tàn Nhang bên kia, hít hít mũi mới nhỏ giọng nói: “Tạ Thụy, danh sách, danh sách phân nhóm cũng đã phát, oán giận cũng vô dụng, không bằng chúng ta ngẫm lại…..phải hợp tác như thế nào đi.”
Cậu vừa nói và đẩy Tạ Thụy đi lên xem Hồn thú làm bằng máy móc được phát xuống kia. Chỉ thấy được rằng hồn đạo của Hồn thú giả định này trống rỗng, nếu như đặt trạng thái này trên người Hồn thú chân chính, cơ bản chính là suy kiệt nặng.
Phát cho tổ bọn họ một Hồn thú giả định có tình huống như vậy, mà việc họ phải làm chính là tìm ra hồn lực thích hợp. Không chỉ phải cung cấp hồn lực lấp đầy hồn đạo, mà còn phải thăng cấp mới được tính là hoàn thành bài thi.
Chỉ bằng cách này, họ mới có thể đạt được thành tích xuất sắc trong phần thi thứ hai.
“Hợp tác như thế nào đây?” Tạ Thụy luống cuống kéo tóc: “Thua thì phải làm sao đây, dù sao vòng thi đầu tiên thành tích của mình cũng không tốt. Qua lần thi này là phải tốt nghiệp rồi, vậy mà lại phải thi cũng một đám vô dụng như vậy….”
Tạ Thụy lẩm bẩm, nói xong lại càng cảm thấy tức giận, dậm chân lên đất mấy cái, quay người nổi giận đùng đùng đi về hướng bãi đá.
Bốn người còn lại hai mặt nhìn nhau, không khí vừa căng thẳng vừa xấu hổ.
“Nếu không chúng ta lại chia thành hai nhóm nhỏ.” Cuối cùng vẫn là Tàn Nhang lên tiếng, chỉ chỉ vào bái đá trong sân: “Bên kia nhiều đá như vậy, tôi mang tiểu Mặc lại đó, tác ra đi tìm chắc sẽ nhanh hơn.”
Lục Đậu nghe vậy, nhìn Mao Đầu bên cạnh, gật đầu với Tàn Nhang. Cậu quay ra nhìn Hồn thú mô phỏng, thấp giọng nói: “Nhưng chúng ta cũng không rõ tình huống của Hồn thú mà, chẳng có chút dấu hiệu nhận biết nào cả.”
Bình thường khi Noelle tiến hành tổng hợp, đánh giá và tìm ra tinh thạch thích hợp cho Hồn thú , họ sẽ phân biệt dựa theo dấu hiệu của hồn lực trong thân thể đối phương. Nhưng Hồn thú giả lập mà ban tổ chức phát cho lại hoàn toàn không có lấy một chút hồn lực nào cả.
Nói cách khác, họ không chỉ phải nỗ lực để hồn lực đạt được trạng thái tốt nhất, mà còn phải tìm được hồn thạch phù hợp với Hồn thú này.
“Cậu thấy sao?” Nghĩ đến đây, Tàn Nhang không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Bằng không chúng ta tìm nhiều một chút, màu sắc nào cũng phải tìm ít nhất một viên, sau đó mang về thử xem sao?”
Lục Đậu lập tức gật đầu: “Cũng được, màu sắc tôi am hiểu nhất là xanh lục và vàng kim, Mao Đầu lại thạo nhất là tinh thạch có màu xanh lam. Các cậu thì sao?”
Tàn Nhang nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, xấu hổ chỉ bản thân: “Tôi cũng chỉ am hiểu xanh lục và xanh lam…..”
Ba người sững sờ đứng tại chỗ.
Màu sắc của hồn thạch được chia thành xanh lục, vàng kim, xanh lam, đỏ thậm và tím đậm. Ngoài ra, tính phạm vi lớn hơn còn có những màu sắc không phân loại rõ ràng, tỷ như đỏ thậm đến mức sắp chuyển sang màu tím….
Một Noelle cho dù có giỏi đến mức nào, cũng không thể nhìn được tất cả các màu sắc của hồn thạch.
Mà nhóm họ chỉ có thể nhìn thấy ba loại màu sắc, trình độ còn không cao, còn hai loại màu còn lại….
Lục Đậu trầm mặc, cẩn thận nói: “Tạ, Tạ Thụy có thể phân biệt được hai màu còn lại không?”
Nhớ đến trạng thái vừa rồi của Tạ Thụy, Lục Đậu lại ngậm miệng. Có thể hợp tác hay không còn chưa biết được, huống hồ còn nhờ cậy hai màu sắc còn lại?
Nghĩ đến tình huống hiện tại của căn cứ Andrew, còn toàn bộ quá trình thi, niềm tin trong lòng càng thấp hơn. Vả lại, vị chủ khảo của cuộc thi chưa từng lộ diện, cùng với đám người đã bắt đầu xao động chung quanh, cậu nhịn không được hít một hơi thật sâu.
Lục Đậu vẫn nói: “Vậy, vậy chúng ta làm cái gì bây giờ….”
Chử Thư Mặc đứng sau Tàn Nhang nghe vậy, chớp mắt, cười một cái thật tươi với Lục Đậu.
Nụ cười nhìn vừa sạch sẽ vừa đơn thuần, Lục Đậu ngây ngẩn cả người, một hồi lâu sau, cậu mới cẩn thận hỏi lại: “Em, em, nhìn thấy?”