Nhớ đến đây, đáy mắt Vương Bành Trạch xẹt qua một tia cảm xúc không tự nhiên. Bầu không khí vô cùng yên tĩnh bao trùm lên hàng ghế nhỏ hẹp.
Ngập ngừng một lát, Vương Bành Trạch mới mở lời: “Lần này Diêu Vệ Hải cũng ở Hải Châu, nhưng cậu ta không còn mặt mũi nào mà đến gặp tôi nữa.”
Khi Vương Bành Trạch đến Hải Châu để hỗ trợ công việc cho tổ trọng án, từ đầu đến cuối ông đều không nhìn thấy Diêu Vệ Hải.
Chu Cẩn nghe thấy giọng điệu không hề khách khí của ông, muốn xoa dịu tình thế nên nói: “Có lẽ Cục phó Diêu cũng muốn phá được án càng sớm càng tốt.”
“Để phá án sao?” Vương Bành Trạch không đồng tình: “Kể từ sau khi Diêu Vệ Hải trở thành đội trưởng đội chuyên án vụ ‘8.17’, con người liền có chút tha hoá rồi.”
Nói đến đây, ông cảm thấy có vẻ không thích hợp cho lắm khi bàn tán về Diêu Vệ Hải trước mặt người khác, nên miễn cưỡng đè nén lửa giận trong lòng, nói: “Tóm lại, nếu không phải cậu ta làm việc sơ suất, Hàn Thanh cũng không phải chịu khổ nhiều như vậy ”.
Hóa ra cái gọi là liều thuốc mạnh của Giang Hàn Thanh chính là nhờ Vương Bành Trạch giúp đỡ, tìm đến biên đạo của đài truyền hình địa phương, lên kế hoạch thực hiện một cuộc phỏng vấn trên bản tin thời sự.
Vương Bành Trạch quen biết rộng, dẫn Giang Hàn Thanh đến đài truyền hình, gặp người phụ trách có liên quan và nhanh chóng giải quyết chuyện này.
Trên đường trở về từ đài truyền hình, Vương Bành Trạch hỏi Giang Hàn Thanh tại sao lại chọn sử dụng phương pháp này.
Giang Hàn Thanh đánh tay lái, quay đầu xe, lái về hướng trung tâm thương mại.
Anh trả lời một cách từ tốn: “Hung thủ thiếu đi tình thương trong một thời gian dài, rất dễ phát triển thành chứng rối loạn nhân cách. Nếu em là hắn ta thì nhất định bây giờ phải đang theo dõi hành tung của cảnh sát qua nhiều kênh khác nhau. Nếu như có cơ hội, em vẫn sẽ ghi chép lại các lời khai không quan trọng, ở khoảng cách gần này mà thưởng thức một chút đám rác rưởi đó bị em vờn bắt xung quanh.”
Vương Bành Trạch nhắc nhở anh: “… Những lời này tuyệt đối không được nói trong đội chuyên án.”
Đặc biệt là vẻ châm biếm không chút cảm xúc nào của anh, khiến người khác nhìn vào vô cùng nóng mắt. Vương Bành Trạch sợ anh bị đánh đến không nhìn ra hình người.
Tuy nhiên ông nghe xong lại ngộ ra được điều gì đó, liền hỏi: “Thế nên cậu muốn thông qua đài truyền hình gửi thư khiêu khích hung thủ sao?”
Giang Hàn Thanh khẽ cười.
Xe từ từ dừng lại trước một cửa hàng quần áo.
Giang Hàn Thanh ghé xe vào bãi đỗ xe, để Vương Bành Trạch ở lại trong xe nghỉ ngơi, mình thì xuống xe đi vào cửa hàng.
Anh có cặp lông mày thanh mảnh, đôi mắt đen láy, bờ vai rộng và rắn chắc, trông rất lịch sự, toát lên một loại phong thái trang trọng.
Nhìn thấy anh, mắt nhân viên bán hàng sáng lên, vội niềm nở bước tới hỏi xem có thể giúp gì không.
Anh nói muốn mua một bộ vest.
Nhân viên bán hàng vừa dẫn Giang Hàn Thanh đến khu vực vest nam, vừa hỏi anh: “Quý khách thích màu gì?”
Giang Hàn Thanh khẽ nheo đôi mắt sắc bén, cười nhạt, nói: “Màu đỏ.”
…
Bịch, bịch, bịch——
Quả bóng màu xanh lá cây to bằng lòng bàn tay được ném xuống sàn, lại bật ngược trở lại vào tay, lặp đi lặp lại rất có quy luật.
Người đàn ông cầm chắc quả bóng trong tay, dựa lưng vào chiếc ghế sofa bọc da màu đen.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa màu đen hoàn toàn ngăn cản ánh sáng chiếu vào, trên bức tường trắng to như thế chỉ có treo một tấm màn chiếu.
Trên màn hình toả ra tia sáng yếu ớt, phản chiếu lên thân hình của người đàn ông, ánh sáng rọi vào khuôn mặt hắn trông có chút trắng bệch và lạnh lùng.
Căn phòng được bao quanh bởi tiếng nhạc piano, tiết tấu nhạc sục sôi dâng trào, những nốt nhạc dày và nặng nề, như có một sức nặng vô hình nào đó đang đánh vào lòng người.
Cùng lúc đó, trên màn hình lại đang phát một buổi ghi hình phỏng vấn một nhân vật.
Trong buổi ghi hình là một chương trình thời sự, trong trường quay, nữ MC đang đưa ra câu hỏi.
Từ đầu đến cuối trên khuôn mặt của người đàn ông được phỏng vấn luôn kèm theo một nụ cười nhạt, khi trả lời câu hỏi thì dáng vẻ ung dung và lười nhác.
Giọng nói của người đó sâu lắng và trầm tư trái ngược hẳn với tiếng đàn piano giai điệu vui tươi.
“Hắn ta nghĩ mình là một nghệ nhân …”
Âm thanh của cuộc trò chuyện đều bị đứt quãng, bị lấn át bởi tiếng nhạc piano một cách nặng nề.
“… Sử dụng vẻ bề ngoài của nghệ thuật để che giấu tội ác.”
“Những cô gái đó, từng người từng người một cũng chỉ là những sản phẩm thay thế nhau, hung thủ tìm kiếm sự an ủi chính mình từ trên người nạn nhân …”
“Có một chấn thương tinh thần…”
“Nguyên nhân là gì?”
“Thiếu vắng bóng dáng người cha trong gia đình …”
“Trong lòng luôn cảm thấy vô cùng tự ti, cực kỳ khao khát được chú ý và yêu thương …”
“Bị mẹ bỏ rơi.”
Rầm——!
Một tiếng vang rất lớn! Bóng đập mạnh lên tường, bật lại rồi rơi xuống đất và lăn về phía góc tường.
Âm nhạc cũng đã hoàn toàn im bặt.
Trong phòng không một tiếng động, trong mắt chỉ còn lại ánh sáng phản chiếu.
Từ trong bóng đêm tản ra một chùm tia sáng màu trắng. Đen trắng giao hợp, tập trung lên một vệt màu đỏ.
Màu đỏ tươi, đỏ như máu, màu đỏ mà hắn ta căm ghét nhất.
Hai tay của người đàn ông ôm lấy đầu, hét lên một cách cuồng loạn. Lỗ tai của hắn ù đi, tiếng gào sắc bén xé toạc dây thần kinh của hắn ta.
Cuối cùng, hắn ta giữ lấy cổ tay đang run rẩy của mình, cố gắng lấy lại bình tĩnh, từ trong màn đêm dày đặc ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ ngầu trông thật dữ tợn.
Hắn ta nghiến răng, phun ra hai chữ lạnh lùng: “Đi chết đi.”