“Hoàng thượng, đây dẫu gì cũng là thần thiếp cho phép các nàng vui vẻ một chút. Không hề cố ý, cho nên xin hoàng thượng đừng trách phạt Đức tần”
Hàn Lạc Thần đương nhiên không có trách phạt nàng, nhưng cũng nên chừa lại một đường cho thái phó. Ông ta chính là quan liêm chính
“Đức tần đùa giỡn mặc dù là được hoàng hậu cho phép. Nhưng lại làm cho thái phó hiểu lầm dẫn đến cục diện ngày hôm nay cho nên trẫm sẽ để nàng về tẩm cung tự kiểm điểm lại một tháng. Có thể đi rồi”
Đức tần mặc dù bị phạt nhưng vẫn quay đi với một tâm trạng cực kì thoải mái. Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Khúc tổng quản bước vào, gặp Đức tần lui ra cho nên hành lễ một cái sau đó lại lo sợ tiến vào phía Long các, sợ hãi quỳ sấp xuống
“Nô tì tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương”
“Khúc tổng quản mau đứng lên” – Dương Chi nhẹ giọng nói – “Bổn cung muốn hỏi bà, ngày hôm qua trong lúc dẫn các tú nữ trên đường, có bắt gặp nô tì nào nói lời xằng bậy không?”
Khúc tổng quản trầm tư giống như đang nhớ lại mọi chuyện, sau đó hướng nàng bẩm báo
“Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, nô tì gặp qua rất nhiều người, nhưng nếu là ăn nói xằng bậy có lẽ chỉ có một mình nô tì quét dọn ở Khấu thư phòng”
“Khấu thư phòng, là người nào? Tại sao lại xuất hiện trước các tú nữ ngày hôm qua?” – Dương Chi hỏi
“Nô tì đó khi nhập cung là nữ nhân bình thường, sau này gặp qua biến cố gia đình nên đã trở nên điên dại, vì vậy mới sắp xếp ở chỗ ít người qua lại. Nô tì lại không ngờ tới nàng ta lại dám đi đến đường cái hoàng cung, chặn lại đường của các tiểu chủ, còn nói nhìn thấy một nương nương tự vẫn… Lúc đó cũng vì sợ các tiểu chủ trách phạt cho nên nô tì cũng quên mất nên giải thích cho các tiểu chủ. Xin hoàng hậu trách phạt”
Hàn Lạc Thần che giấu nụ cười sau chén trà hắn đang uống. Tiểu Chi… nàng đúng là quá đáng a, hiện tại đại quan thần của hắn cũng bị nàng làm cho bẽ mặt. Nhưng chung quy vẫn là bởi vì nàng để tâm hắn, vậy nên hắn cũng cực kì hưởng thụ, Thái phó thiệt thòi một chút cũng không sao…
“Được rồi! Lui đi” – Hàn Lạc Thần kéo tay nàng ngồi lại vị trí, chính mình lại trước mặt bá quan mà hôn lên tóc nàng, đây chính là muốn nói với bọn họ nàng chính là bảo bối của hắn, ai còn dám cãi một câu sẽ không còn đường lui lại.
“Quý phi hạ độc Tam vương phi cho nên trẫm ban chết. Tại sao lại trở thành hoàng hậu giết? Các khanh hôm nay nghe rõ cho trẫm, hoàng hậu từ hôm nay chính là ngoại lệ. Trẫm để nàng trò chuyện cùng các khanh đã là ân huệ, sau này nếu ai còn lên án hoàng hậu của trẫm chính là phản nghịch với trẫm” – hắn lạnh lùng nói lên tâm niệm của mình, hôm nay đã là quá đủ, nữ nhân này hiện tại chính là bảo bối trên tay hắn, ai cũng không được đụng vào.
Dương Chi kinh ngạc nhìn qua nam nhân, chỉ thấy ánh mắt của hắn kiên định đến cùng hướng quan viên mà nói, làm cho nàng cảm nghiệm được một hồi ngọt ngào yêu thương của hắn. Trong đầu chỉ còn lại năm chữ ‘Thần Thần, ta yêu chàng’
Thái phó nhìn đến cảnh tượng trước mắt, liền biết bản thân muốn đòi công đạo cũng không được. Huống hồ triều chính bao lâu nay khiến ông đương nhiên hiểu được hoàng hậu hiện tại chính là một tay che trời. Nhưng đột nhiên ông cảm thái Chu Hạ Hàm không nhập cung chính là một hồi may mắn. Đế vương xưa nay chưa từng vì nữ nhân mà bao bọc mãnh liệt như vậy. Lịch sử đại Linh Bắc có lẽ chỉ có hai người, mà hai người này ông đặc biệt may mắn được chứng kiến trong đời.
“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương. Hạ thần ngu muội. Xin hoàng thượng, hoàng hậu nương nương trách phạt”
Hàn Lạc Thần đối với thái phó chính là yêu thích, cho nên không có chán ghét lão tử này, nhắm vào tâm tư hắn mà nói
“Thái phó mau đứng lên. Hôm nay trẫm sẽ đặc xá Linh Bắc quốc” – hắn hướng Lưu Tề, ý bảo y đem lời hắn lưu lại – “Hôm nay trẫm công bố, hoàng hậu đã mang thai long chủng của trẫm, là hậu duệ đời thứ chín đại Linh Bắc. Nhân ngày đặc biệt này, trẫm ban đặc xá xuống cho dân chúng, những ai chịu án dưới năm năm sẽ được tha bổng, trên năm năm sẽ được giảm bớt ba năm. Thuế xã giảm phân nữa trong vòng một năm. Để chúc mừng hoàng thất”
—————-
Trên đường trở về Thần Kính điện, Dương Chi một lời cũng không nói chuyện cùng Hàn Lạc Thần.
“Tiểu Chi, nhìn ta một chút” – Hàn Lạc Thần đi bên cạnh bộ dạng thê nô nhìn nương tử, chỉ thấy nữ nhân cực kì lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, phẫn uất la lớn
“Hàn Lạc Thần, cái tên lừa gạt này!” – rõ ràng hắn đã hứa với nàng sẽ để chuyện này vài tháng nữa mới tuyên bố để cho nàng nghỉ ngơi? Hiện tại thì tốt rồi!
Lưu Tề bên cạnh toát mồ hôi…. hoàng thượng từ khi nào lại như vậy?
Hàn Lạc Thần vẫn một bộ dạng lấy lòng nàng, khác biệt so với khi nãy ở trên triều, nhẹ ôm nàng vào lòng nhỏ nhẹ
“Ta chỉ muốn bọn họ tâm phục khẩu phục một chút. Nàng biết đó, đây đều là đại quan thần ta cực kì ưng ý, bọn họ đều là tâm niệm vì Linh Bắc. Chỉ khi nàng mang thai long chủng, như vậy bọn họ mới thật sự công nhận nàng, ta chính là lo cho nàng”
Dương Chi ngoan ngoãn để cho hắn ôm. Chỉ là ánh mắt có chút gian xảo
“Thần Thần, ta mệt”
Câu nói giả dối của nữ nhân lại làm cho nam nhân lo lắng, nhấc bổng nàng lên đi thật nhanh về Thần Kính điện
“Gọi thái y đến đây”
“A… không cần” – nàng không ngờ hắn lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy, nhưng được bồng đi như vậy đúng là một loại hưởng thụ
Hắn đặt nàng trên long sàn, nhẹ nhàng xoa xoa tay nàng
“Thần Thần… ta không sao mà” – nàng đã nói với hắn câu này rất nhiều lần, vậy mà hắn một chút cũng không tỉnh ngộ!
Hắn uỷ khuất nhìn nàng
“Nàng chính là lo lắng của ta. Tiểu tổ tông của ta. Ta rất yêu nàng” – hắn không nhịn được mà cúi xuống ôm lấy nàng.
“Thần Thần, ta cũng rất yêu chàng, chỉ là hiện tại có thần thiếp có một thỉnh cầu, mong hoàng thượng chấp nhận” – nàng theo hắn ngồi lên, căn bản cũng không có mệt mỏi
“Là thỉnh cầu của nương tử, vi phu đương nhiên không thể từ chối”
——————
Ngày hôm sau, Khúc tổng quản lương bổng tăng gấp đôi, vị trí ma ma còn được nâng lên một bậc hơn người! Nha hoàn ở ngự thiện phòng đột nhiên được cho phép xuất cung lấy nam nhân mình yêu, còn được hoàng hậu nương nương ban thưởng một trăm lạng vàng làm của hồi môn.
Có một điều lạ lùng nhất trong lịch sử hậu cung chính là. Tần phi Đức tần được chính hoàng thượng làm chủ hôn, gả cho đại nhi tử của Đô đốc Khiêm Từ ở Lạng Bắc, một đêm lên đường làm lễ cưới, mặc dù đã là phi tần qua của hoàng đế nhưng nay lại được chính hoàng đế làm chủ hôn cho nên không ai dám xem thường!
Bên ngoài hoàng cung hai tháng sau, Chu thái phó tổ chức hôn lễ cho nữ nhi, hoàng hậu mang long chủng đích thân đến chúc mừng, nhưng hoàng thượng lại không thể rời đi hoàng hậu cho nên cũng đến cùng, làm hôn lễ một phen náo loạn.