“Giản thiếu.”
“A, Tiểu Chu.”
“Giản thiếu, phòng ở đã giải quyết rất tốt, cảm ơn anh.”
“A, tốt, tốt, hôm nào nói sau nhé.” Giản Tuỳ Anh nhanh chóng cúp điện thoại, mỉm cười nhìn Lý Ngọc.
Lý Ngọc hầm hầm đứng lên, không ngoái đầu lại nhìn đi thẳng ra ngoài.
Giản Tuỳ Anh cũng nhanh chóng đuổi theo.
Hắn đi đến cửa nhà hàng thì bị cản lại, còn chưa thanh toán tiền đâu.
Thấy Lý Ngọc đã đi xa, Giản Tuỳ Anh vội vàng rút ra hai tờ tiền ném qua, chạy như bay đuổi theo.
Rốt cuộc hắn cũng đuổi đến khi xe Lý Ngọc đang chuẩn bị chạy.
Giản Tuỳ Anh túm lấy cửa xe, sau đó giật mạnh túm cậu từ trong xe ra ngoài. Giản Tuỳ Anh coi bãi đỗ xe như không có ai mà đè cậu lên cửa xe.
Lý Ngọc khó chịu đẩy hắn ra.
Giản Tuỳ Anh túm lấy cậu không chịu buông, thở hổn hển nói: “Lý Ngọc, Lý Ngọc, em nghe anh nói, em nghe anh nói được chứ!”
Lý Ngọc trừng mắt nhìn hắn. Trong lòng cậu đã bị tức giận cùng thất vọng nhét đầy.
Cho dù Giản Tuỳ Anh vẫn thích cậu, nhưng nếu hắn không đem chuyện của bản thân xử lý sạch sẽ thì việc thích này trong mắt cậu chỉ là cái rắm!
Lý Ngọc vẫn đẩy hắn ra, tức giận nói: “Về mà tìm Tiểu Trư hay Tiểu Cẩu gì đó của anh đi, đừng mẹ nó quấn lấy tôi.”
Giản Tuỳ Anh giữ lấy trán cậu, có chút tủi thân nói: “Tiểu Lý, tại sao máu ghen của em lại lớn như vậy… Nghe anh nói được không.”
Lý Ngọc dừng sức thở, kìm xuống cảm xúc muốn đấm hắn một trận.
“Con người của anh, em cũng biết rồi mà. Lúc anh với em hoà thuận, chưa bao giờ anh tìm người khác, nhưng khi em bỏ lại anh, em đâu có bảo anh không được đi tìm người khác? Nhưng hiện tại hai ta không phải rất tốt sao, chỉ cần em không bỏ lại anh, từ thân đến tâm Giản Tuỳ Anh này, đều là của một mình em, hiểu chứ?”
Những lời này chẳng hề an ủi được Lý Ngọc mà ngược lại lại càng làm cậu tức giận thêm, cậu hừ lạnh: “Anh là kiểu không chịu nổi cô đơn hả, không có người ngủ cùng thì khó chịu khắp người phải không.”
Giản Tuỳ Anh nghẹn họng, nhíu mày nói: “Em được lắm anh cảnh cáo em, hai ta vất vả mới như bây giờ, chuyện này em đừng có giống như oán phụ được không.”
Lý Ngọc trợn mắt như muốn nứt: “Oán mẹ anh!”
Giản Tuỳ Anh cố nén lửa giận, cố gắng đè nén giọng nói: “Được rồi, được rồi. đừng làm loạn nữa được chứ? Anh với em thề được không? Anh thề Giản Tuỳ Anh chỉ cần có em, anh sẽ không bao giờ liếc mắt nhìn người khác một cái nào.”
Lý Ngọc không chịu thuận theo, vẫn trừng mắt nhìn hắn: “Nếu không phải tôi, chắc anh lập tức có luôn hẳn ba nghìn hậu cung nhỉ.”
“Đệch, em mẹ nó sao mà giống gái có chồng như vậy hả, ý của em là gì hả, nếu một ngày em mẹ nó bỏ tôi, chẳng lẽ anh phải thủ tiết với em cả đời? Em, em tại sao không nghĩ như vậy, chỉ cần em luôn ở bên anh, anh cam đoan sẽ nghe lời, trong mắt trong lòng chỉ có em, tuyệt đối không có người khác.”
Giản Tuỳ Anh nói cực kỳ thành tâm, nhưng hắn lại quên mất không phải ai cũng thích nghe lời hay, nghe lời hứa hẹn, cho dù đó không quá đặc biệt, nhưng vẫn là lời dễ nghe.
Lời Lý Ngọc muốn nghe tuyệt đối không phải là “Chúng ta ổn thì anh chỉ có một người, chúng ta không ổn thì anh phải đi tìm người khác”, cậu muốn nghe chính là Giản Tuỳ Anh này mặc kệ cả đời tốt hay xấu, đều chỉ có một mình cậu mà thôi.
Cậu biết suy nghĩ này rất nực cười, chính cậu có khi cũng không thể làm được, nhưng lại hy vọng Giản Tuỳ Anh nói ra hứu hẹn như vậy, không khống chế được hy vọng Giản Tuỳ Anh chỉ thuộc về một mình cậu.
Tâm tình phiền muộn của Lý Ngọc không có lời nào có thể diễn tả được, dục vọng chiếm giữ lấy Giản Tuỳ Anh ngày càng mãnh liệt khiến cậu phiền não hết sức, đạo lý gì cậu cũng hiểu, nhưng lại không thể ngăn cản được ham muốn của bản thân. Rõ ràng cậu không thích Giản Tuỳ Anh, nhưng lại chỉ muốn độc chiếm hắn, loại dục vọng vặn vẹo nguy hiểm đó, đến tột cùng là phải giải quyết như thế nào, cậu đã rối bời đến không chịu nỗi nữa rồi.
Giản Tuỳ Anh nhìn sự trầm mặc trong mắt cậu, muốn rèn sắt khi còn nóng, nhẹ nhàng cọ cọ mũi cậu, dùng giọng điệu lấy lòng nói: “Tiểu Lý, mặc kệ là Tiểu Trư hay là Tiểu Cẩu, về sau anh sẽ không gặp lại nữa. Em xem anh cứ như ăn xin mà quấn lấy em, em còn chưa tin lòng anh chỉ có em sao?” Hắn hôn nhẹ lên môi Lý Ngọc, thở dài nói: “Em thật không thể hiểu được, anh thích em đến nhường nào.”
Lý Ngọc nhìn ánh mắt hắn, giọng khàn khàn nói: “Nhiều bao nhiêu.”
“Cái gì?”
“Anh thích em nhiều như thế nào, em muốn nghe một chút.”
Giản Tuỳ Anh hợi ngượng: “Cái này có thể nói ra sao.”
“Trong lòng anh nghĩ gì, nói em nghe.”
Giản Tuỳ Anh nghĩ nghĩ, đời này hắn đã thề không cưới vợ, cũng chưa bao giờ nói mấy câu lời ngon tiếng ngọt, lúc này lại bảo hắn đi biểu đạt tình yêu của chính mình, hắn thực sự không thể nói nổi, do dự một lúc lâu, hắn đành nói: “Anh để cho em.làm.anh, nếu là người khác anh đã giết hắn từ lâu rồi, em thấy anh thích em nhiều như thế nào chứ.”
Lúc này Lý Ngọc mới cảm thấy hài lòng.
Cậu đè gáy Giản Tuỳ Anh, ép môi hắn vào môi mình mà liếm hôn, đưa đầu lưỡi vói vào trong miệng hắn, càn quét mọi ngóc ngách trong đó, Giản Tuỳ Anh ôm lấy đầu lưỡi cậu cùng nhau trêu đùa, nước bọt trong suốt từ khoé miệng Giản Tuỳ Anh chảy ra.
Đây chính là người cậu muốn, chính là cuồng vọng của cậu, không có một người đàn ông nào có thể sánh được, người khiến cậu hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể không khuất phục trước mị lực đàn ông của anh, nên chỉ có thể là của mình cậu.
Giản Tuỳ Anh chính là của cậu.
Lý Ngọc nghe được giọng nói âm u đang bành chướng lên trong suy nghĩ độc chiếm của cậu, từ tốn nói: “Nếu anh dám để người khác làm anh, em sẽ giết chết anh.”