“Ừm”, Phó Viễn Xuyên tắt vòng tay thông minh, vỗ nhẹ sau lưng cá nhỏ, “Lát nữa sẽ tìm một chỗ nào đó rồi đáp xuống”.
Quân Thanh Dư gật đầu, chắc sẽ dừng khoảng ba, bốn ngày rồi mới đi tiếp.
Vì trận rung lắc vừa rồi mà trong phòng lộn tùng phèo cả lên, đồ đạc rơi vãi tứ phía, đến cả cửa tủ cũng bật ra. Chiến hạm rung lắc kéo theo cả bộ phận giữ thăng bằng hai bên trái phải lắc lư theo, đồ vật này nọ căn bản là không có cách nào giữ yên tại chỗ.
Phó Viễn Xuyên mặc kệ trong phòng bừa bộn, “Quần áo chắc cũng giặt xong rồi, em thay quần áo đi, đợi lát nữa hạ cánh thì đi xuống luôn”.
“Được”, Quân Thanh Dư chỉnh lại áo choàng tắm rồi đi vào phòng tắm.
Phó Viễn Xuyên thay quần áo xong, đứng trước cửa sổ đọc tin nhắn.
Thi Khải Tân: [Nguyên soái, toàn bộ tin tức từ phòng nhiên liệu đã bị ngăn chặn, vài kẻ đã bị xử lí, số còn lại có Ngu Tri để mắt đến rồi].
[Vẫn chưa chọn được hành tinh để đáp xuống, nhưng em có chọn ra bảy hành tinh thích hợp để du lịch nghỉ dưỡng, anh có muốn hỏi xem phu nhân thích cái nào không].Vì để dễ lựa chọn mà Thi Khải Tân còn sắp xếp hình ảnh về các hành tinh rồi gửi sang, bên trong có cả những địa điểm nổi tiếng của từng hành tinh.
Đợi Quân Thanh Dư thay quần áo xong, Phó Viễn Xuyên đưa vòng tay thông minh cho cậu, “Em xem những chỗ này muốn đi chỗ nào”.
“Đây là gì vậy?”, Quân Thanh Dư tò mò nhận lấy. Nhìn lướt qua mấy hành tinh du lịch bên trên, chẳng hiểu sao cậu lại có cảm giác như đi du lịch nghỉ dưỡng, không hề có chút khủng hoảng khi bắt buộc phải hạ cánh khẩn cấp.
Phó Viễn Xuyên xem qua các hành tinh, hỏi: “Chọn hành tinh để đáp xuống, em xem thích chỗ nào? Nếu không thích cái nào thì mở rộng phạm vi rồi xem”.
“Thế thì… sao Thủy Lam đi”. Quân Thanh Dư cũng chẳng biết cái nào hơn, chọn bừa một cái trông đẹp đẹp. Mở rộng phạm vi có hơi phiền, mà cũng không cần thiết phải chạy quá xa.
Phó Viễn Xuyên gửi hành tinh mà Quân Thanh Dư đã chọn cho Thi Khải Tân. Tin nhắn vừa gửi đi thì hàng tá thông báo nhiệm vụ khẩn cấp nổ ra.
[Cảnh báo! Hành tinh M bị tấn công, các chiến hạm lân cận lập tức đến chi viện]. [Cảnh báo–].Quân Thanh Dư cũng nhìn thấy thông báo này, cậu há miệng định nói gì đó thì lại thấy Phó Viễn Xuyên vẻ mặt bình thản tắt phần mềm trò chuyện đi, không hề có ý trả lời tin nhắn.
Quân Thanh Dư nhướn mày, hơi hơi nhận ra điều gì đó, hình như… Phó Viễn Xuyên không hề ngạc nhiên khi biết hành tinh M bị tấn công. “Anh không đến đó xem thế nào à?”.
Phó Viễn Xuyên đeo vòng tay thông minh, “Không cần, bên đó có người của tôi rồi. Chúng ta đáp xuống gần đây, đợi mọi chuyện kết thúc rồi thì về”.
Quân Thanh Dư nghe thế thì khóe miệng khẽ giương cao, ý cười trên mặt không sao giấu nổi.
“Sao vậy? Vui đến thế sao?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu không trả lời, chỉ ôm Phó Viễn Xuyên hôn một cái.
Đây là gì? Là thần giao cách cảm đó!
Không cần bàn bạc trước vẫn có cùng suy nghĩ với nhau, tuy là các chi tiết vụn vặt vẫn có điểm khác biệt, nhưng nhìn chung vẫn là giống nhau.
Còn về hành tinh M… đều do hải tặc không gian gây ra, liên quan gì đến Phó Viễn Xuyên đâu. Cậu bảo Ôn Thừa Dao gây rối càng lớn càng tốt quả không hề sai mà.
Phó Viễn Xuyên nhận được tin báo chiến hạm đã đáp xuống, “Ra ngoài trước đi”.
“Ưm”.
Lúc xuống phi thuyền, Quân Thanh Dư không rời mắt khỏi vòng tay thông minh. Lúc trước cậu đã nhấn theo dõi tất cả các tài khoản đưa tin của chính phủ lẫn phi chính phủ, hiện giờ hành tinh M gặp chuyện lớn như vậy, mấy tài khoản này đều đang tranh nhau đưa tin.
Đọc những gì bọn họ viết thì có ba quân đoàn đồng thời xuất trận, đủ để thấy được sự quan tâm của người lãnh đạo Đế Quốc đối với hành tinh M. Ngoài ba quân đoàn được phái đi, còn truyền tin yêu cầu các chiến hạm đang có mặt phải đến chi viện nữa. Cộng thêm quân đoàn đóng quân ngay tại hành tinh M, sức chiến đấu này hẳn không kém gì so với lúc khai chiến với tộc côn trùng trước đây.
Nhưng cũng chẳng có ích gì mấy. Nhẩm tính thời gian, Ôn Thừa Dao hiện giờ hẳn đã xong việc rồi cao chạy xa bay khỏi hành tinh M rồi, dù sao hắn cũng là hải tặc không gian, dù sức chiến đấu không được mạnh mẽ nhưng chạy trốn cực kì là quen chân.
Nhìn tin tức từ các tài khoản cứ từng cái từng cái nối đuôi nhau, Quân Thanh Dư có thể tưởng tượng ra người lãnh đạo Đế Quốc đang hoảng loạn đến mức nào.
Yên ổn lâu như thế rồi, cũng nên hoảng loạn một phen chứ.
Chỉ là không biết phía Ôn Thừa Dao có thể lấy được thứ gì đó liên quan đến thực nghiệm ở hành tinh M hay không, nhưng nếu ngoài mặt phá tan tành, nắm được chứng cứ có lợi gì đó cũng không hề dễ.
Phó Viễn Xuyên thấy cậu xem vòng tay thông minh mãi, bèn nhắc nhở: “Đi đường phải để ý đường một chút, cẩn thận ngã”.
Quân Thanh Dư ngẩng lên nhìn anh. Xuống khỏi chiến hạm, đường đi không được bằng phẳng, cậu vừa nhận được tin của Ôn Thừa Dao, còn chưa kịp đọc nữa kìa.
Nghĩ một hồi, Quân Thanh Dư không tắt vòng tay thông minh đi mà ôm lấy cánh tay Phó Viễn Xuyên, “Như này sẽ không bị ngã nữa”.
Phó Viễn Xuyên bất lực, anh giơ tay khẽ xoa đầu cá nhỏ rồi vòng tay ôm lấy eo cậu, cùng nhau bước đi.
Quân Thanh Dư mở phần trò chuyện với Ôn Thừa Dao.
Ôn Thừa Dao: [Hành tinh M kia có vấn đề, có phải cậu lừa tôi không?].
Quân Thanh Dư: [Anh phát hiện ra rồi à?].
Ôn Thừa Dao: [Quả nhiên là có vấn đề mà! Tiền thưởng cho việc bắt được tôi trên danh sách truy nã thay đổi rồi].
Tiền thưởng?
Quân Thanh Dư chỉ nhớ Ôn Thừa Dao nằm đầu danh sách truy nã, bắt được hắn được bao nhiêu tiền thì cậu thật sự không biết.
Quân Thanh Dư: [Thành bao nhiêu rồi?].
Ôn Thừa Dao: [Ba mươi tỉ Đế Quốc tệ!].
Quân Thanh Dư hỏi lại: [Lúc trước bao nhiêu?].
Ôn Thừa Dao nghiến răng: [Năm tỉ Đế Quốc tệ! Nhờ cậu mà tôi chớp mắt tăng gấp sáu lần rồi!].
Quân Thanh Dư: [Giỏi đấy, tài sản của đại gia giàu nhất Đế Quốc còn không tăng nhanh bằng anh đâu, tiếp tục phát huy nhé].
Ôn Thừa Dao: [???].
Lời này của cậu… nói như vậy cũng hơi có lí nhỉ.
Gợi ý mật khẩu: Quân hàm của Đoàn Hành Cẩm khi được nhắc đến lần đầu tiên, viết thường, có dấu, có cách.
Nghiêm cấm chia sẻ mật khẩu dưới mọi hình thức!!!
