Sắc mặt Cố Gia Huy đã bình tĩnh lại, trông anh có vẻ điềm đạm hơn rất nhiều.
Hứa Minh Tâm còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Cố Gia Huy không cho cô cơ hội, anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô và dẫn cô bước vào trong nhà.
Người giúp việc nhìn thấy Hứa Minh Tâm đứng sau lưng Cố Gia Huy thì sợ hãi đến mức không nói được một tiếng nào.
“Ba tôi đâu?” .
||||| Truyện đề cử: Say Tình: Yêu Em Đến Cuồng Dại |||||
Người giúp việc chỉ vào phòng khách, vẻ mặt vẫn còn hoảng hốt.
Cố Gia Huy hơi liếc mắt nhìn, đôi mắt dưới đôi lông mày rậm hiện lên sự lạnh lẽo, khiến cho người giúp việc sợ hãi đến mức ngã ngồi xuống đất.
Ba thành viên nhà họ Hứa thậm chí còn không nhận ra có khách đến, bọn họ vẫn đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nói cười vui vẻ.
HứaAn Kỳ đang hớn hở nói về những sự kiện thú vị của ngày hôm qua.
“Mẹ, mẹ không nhìn thấy đâu. Từ sau lúc bị nhốt vào trong, khuôn mặt của Hứa Minh Tâm bắt đầu trở nên tái nhợt vô cùng, vừa tức giận lại vừa sợ hãi giương mắt nhìn con, vẻ mặt buồn cười không tả nổi.”
“Đan Kỳ, Minh Tâm có thể nào thì cũng là em gái của con, vì vậy đừng bắt nạt con bé quá nhiều. Các con sau này đều là con cháu của nhà họ Cố, phải biết giúp đỡ lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau.”
Hứa Văn Mạnh bất đắc dĩ nói.
Tuy rằng cảm thấy có chút gì đó không ổn nhưng ông ta sẽ không trách tội HứaAn Kỳ, dù gì thì đối với ông ta mà nói, đây cũng là đứa con gái cưng giỏi giang duy nhất trong lòng ông ta.
Trần Hiểu Vân nghe vậy liền tức giận nói: “Đừng có tráchAn Kỳ, ông còn không nhìn ra việc tốt mà đứa con gái thứ hai của ông làm à? Ngang nhiên đi dụ dỗ đàn ông! Thật đúng là mẹ nào con nấy! Chuyện này mà bị lan truyền ra ngoài, sẽ là cái cớ để người ta chế nhạo nhà họ Hứa chúng ta.”
“Mẹ nói đúng. Nhưng rồi tương lai con sẽ gả vào nhà họ Cố làm mợ chủ thôi, còn cô ta mà cũng được coi là người nhà họ Cố ư? Ai mà không biết bộ dạng của Cố Gia Huy vốn xấu xí, lại chẳng có tài cán gì, ở trong nhà họ Cố căn bản là không có tiếng nói. Đợi đến lúc con tới đó làm dâu, nhất định con sẽ dẫm nát Hứa Minh Tâm, sẽ khiến cô ta cả đời này không thể ngóc đầu lên được nữa.”