“Sao lại hỏi vậy?”
“Khoản nợ đến kỳ hạn, vốn anh định dùng khoản thu từ việc mở bán tòa nhà bên hồ Lưu Hoa để quay vòng đợt này đúng không? Đột nhiên xảy ra chuyệm này, bên hồ Lưu Hoa sẽ không bán được như dự tính.”
Ý cười của Trần Hựu Hàm hơi nhạt đi, hắn bất cần đời nói: “Em lo lắng cho tòa nhà kia làm gì, lo lắng cho anh đi này.”
“Anh thì bị sao được?” Giọng điệu Diệp Khai rất hoài nghi, giống thầy chủ nhiệm bắt được học sinh hư.
Bản thân học sinh hư tự kiểm điểm: “Có thể sẽ bị giáng xuống ba cấp.”
“. . . Ba cấp?”
Chủ tịch, phó chủ tịch, trợ lý chủ tịch, tổng giám đốc —— Trần Hựu Hàm nếu là bị giáng ba cấp thì sẽ thành tổng giám đốc Trần.
“Công việc thì vẫn vậy, nhưng tiền lương thì chắc còn không nuôi nổi một chiếc xe mất.” Trần Hựu Hàm thở dài một hơi: “Không có mỏ nữa rồi, học trưởng có còn xứng với em không?”
Diệp Khai lạnh lùng nói: “Anh mang đá quý về rồi đi mà treo cá ướp muối bán đi.”
Trần Hựu Hàm bật cười: “Không được mà, đó là tín vật đính hôn của chúng mình đấy.”
“Ai đính hôn với anh?” Trái tim Diệp Khai đập thình thịch, cậu lạnh lùng cãi bướng: “Mỏ cũng mất rồi mà còn muốn cưới em ư.”
Trần Hựu Hàm búng nhẹ trán cậu một cái: “Anh nghèo rồi, em thì ngốc rồi, vẫn cứ là xứng đôi.”
Được lắm, thoáng cái đã từ tình yêu hào môn cuồng nhiệt biến thành tình yêu nơi nông thôn, hoa hồng austin đắt tiền biến thành tường vi dại ven đường, Diệp Khai tức giận lườm hắn, đồng tử đen nhánh tròn trịa, Trần Hựu Hàm không nhịn được mà kéo cậu lại, đỡ sau gáy cậu rồi mạnh mẽ hôn lên. Hôn xong lại không nhịn được bật cười, cụng trán cậu nói nhỏ: “Tạo nghiệp rồi, em về nhà rồi anh phải làm sao đây.”
Diệp Khai bị hắn hôn đến mức hai con ngươi ướŧ áŧ, cũng cảm thấy không được ổn cho lắm. Du͙ƈ vọиɠ của thiếu niên vừa trúc trắc vừa mãnh liệt, khát vọng trong mắt ngay thẳng mà ngây thơ, Trần Hựu Hàm không thể không dùng tay che đi đôi mắt cậu, hầu kết hắp nhấp nhô: “Đừng khiến anh phải biến thành cầm thú.”
Rốt cuộc cũng không có cơ hội làm cầm thú. Cánh cửa bị gõ vang, sau đó vang lên tức vặn tay nắm, Diệp Khai đẩy hắn ra theo phản xạ, trong mắt dâng lên một tia bối tối. Trần Hựu Hàm trấn an nắm lấy tay cậu, đợi bình tĩnh lại một chút mới đứng dậy mở cửa.
Đứng ngoài cửa là Diệp Cẩn, trên khay là một bát cháo trắng thơm phưng phức.
Thấy người mở cửa là Trần Hựu Hàm, cô cũng không ngạc nhiên lắm, ngược lại còn dí dỏm nhếch môi đùa: “Có đến mức đó không, anh trai đến thăm em trai mà cũng phải khóa cửa à.”
Trần Hựu Hàm ho khan một tiếng, cứng nhắc bỏ qua vấn đề này.
“Mommy sợ em đói nên kêu nhà bếp ninh cháo.” Diệp Cẩn đặt bát xuống, khoanh tay đứng bên giường, thấy Diệp Khai không hề động, cô cười nói: “Trần Hựu Hàm, cậu qua đút chút không?”
Diệp Khai lập tức bưng bát lên: “Em tự ăn được.”
Diệp Cẩn vô tội chớp mắt, nhìn Diệp Khai cầm thìa lên nhâm nhi từng miếng nhỏ. Đợi đến khi cậu ăn xong cháo Diệp Cẩn lại gọi người giúp việc lên thu dọn, còn mình thì đi cùng Trần Hựu Hàm xuống lầu, không đầu không đuôi mà hỏi: “Tâm trạng của Tiểu Khai dạo này vẫn ổn chứ?”
Trần Hựu Hàm không biết tại sao cô lại hỏi như vậy, nên hắn cũng chỉ qua loa trả lời một câu rất tốt.
Diệp Cẩn trầm ngâm một hồi, mới hỏi, “Cậu cảm thấy sao lúc tôi hôn cậu hôm trước?”
Trần Hựu Hàm bị cô hỏi đến cạn lời, hắn đút tay vào túi quần, cà lơ phất phơ đáp: “Cậu muốn nghe câu trả lời là gì? Là tôi vẫn chưa thấy thỏa mãn? Tim đập thình thịch? Hay là trong nháy mắt đó liền yêu cậu?”
Diệp Cẩn cười một tiếng, đưa tay cuốn lọn tóc của mình: “Dù sao cậu cũng là bi mà, có hơi thích con gái cũng đâu có vấn đề gì.”
“Nào, em gái, đến đây lặp lại lời tôi nói,” Trần Hựu Hàm từng chữ từng câu đều mang vẻ hững hờ, trong mắt lại ẩn chứa một loại nghiêm túc đùa cợt: “TÔI.LÀ.GAY.”
Diệp Cẩn khoa trương thở dài, mỉm cười khách sáo nói: “Vậy thì thật đáng tiếc.”
Đưa mắt nhìn hắn đi ra ngoài, Diệp Cẩn thu lại nụ cười, cúi đầu gọi điện thoại.
Cuộc chiến dư luận kéo dài đến sau nửa đêm, trải qua sự dẫn dắt của thủy quần cùng với các loại vạch trần thật thật giả giả, hướng gió trên mạng đã khá dịu lại. Trần Hựu Hàm ở văn phòng ngủ một giấc, vừa sáng sớm đã đến gặp mặt ban giám đốc. 9 giờ sáng, trang chủ của GC đưa ra một thông cáo có con dấu chính thức, trong đó giải thích ngắn gọn và rõ ràng chân tướng đằng sau sự việc va chạm ở hiện trường, đối với vấn đề duy quyền, chỉ nói rằng GC sẽ tuân thủ các chính sách và pháp luật của chính phủ, chịu trách nhiệm với mỗi vị chủ sở hữu. Sau đó liền đăng lên video hoàn chỉnh tại hiện trường.
Đám người hóng chuyện đột nhiên nhận được sự thật, lập tức quay người biến thành đám người có lý trí cao cao tại thượng, bắt đầu lạnh lùng mắng mỏ, chế giễu đám người hùa theo chửi bới ngày hôm qua.
Trong video có một câu “tình nhân” được nói rất rõ ràng, Trần Hựu Hàm không cho người biên tập lại mà cứ vậy đăng lên. Dáng dấp của Diệp Khai vốn đã rất xuất chúng, câu này quả thực khiến người ta suy nghĩ miên man bất định. Nhưng trên mạng lập tưc có người đứng ra vạch trần, chỉ ra rằng Diệp Khai chỉ là một học sinh cấp 3, hơn thế thân phận của cậu còn rất hiển hách, câu nói “tình nhân” kia căn bản chính là lời nói vô căn cứ. Tất cả mọi người đều muốn đào sâu để tìm ra thân phận của cậu, chỉ tiếc rằng dù có đào sâu cỡ nào thì trên mạng cũng không hề xuất hiện bất cứ một bức ảnh rõ ràng nào của cậu, còn về tên tuổi, thân phận, hay tuổi tác càng không thể đào ra.
Còn chưa tới thời điểm hạch toán, thế nhưng Trịnh Quyết Phàm đã nhẩm tính ra chi phí bảo vệ danh tính của Diệp Khai còn tốn kém hơn cả chi phí thủy quân của bọn họ.
Đến giữa trưa, thông báo bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự của tập đoàn cuối cùng đã được đưa ra cho toàn thể giám đốc và nhân viên: Trần Hựu Hàm tiên sinh, bởi vì những sai phạm cá nhân của mình mà đã gây ra những tổn thất khó lường cho công ty, trải qua nghị quyết của hội đồng quản trị, hiện tại Trần Hựu Hàm tiên sinh đã bị cách chức khỏi chức vụ chủ tịch tập đoàn thương mại GC, đồng thời cũng khấu trừ tiền thưởng hàng năm. Kể từ bây giờ, Trần Hựu Hàm tiên sinh sẽ thực hiện quyền quản lý của mình với tư cách là Tổng giám đốc của Tập đoàn Thương mại GC.
Theo lẽ thường mà nói thì Cố Tụ và Trịnh Quyết Phàm, một người với tư cách là trợ lý của tổng tài, một người là trưởng phòng quan hệ công chúng, cả hai sẽ đều phải chịu trách nhiệm liên đới, nhưng mà Trần Hựu Hàm đã thực hiện lời hứa của mình, đó là giữ nguyên chức vụ và tiền lương cho cả hai, chỉ bị trừ tiền thưởng quý này.
Ngay sau khi thông báo được đưa ra, liền khiến cho cả tập đoàn xôn xao lên, Trần Hựu Hàm gia nhập công ty năm 23 tuổi, 28 tuổi đã chính thức tiếp quản tập đoàn thương mại, trong sáu năm qua, hắn từng bước đặt ra các mục tiêu chiến lược của GC trong 10 năm tới, hoàn thành việc nâng cấp cơ cấu sản nghiệp và tổ chức gây dựng lại tài sản, từ lý lịch, thủ đoạn, đến công trạng đều rất là đẹp đẽ, là một người cầm lái không thể bắt bẻ, đây là lần đầu tiên hắn phạm phải sai lầm —— lại còn là sai lầm cấp thấp, thấp đến mức khiến người ta khó mà tin được.
Trần Hựu Hàm vui vẻ nhận lệnh, buổi chiều, hắn cùng với bộ phận PR mở một cuộc họp kiểm điểm nhỏ, sau đó liền quay về Trần gia chịu phạt.
Trần Phi Nhất đã xem video hiện trường rất nhiều lần, không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào. Trước đó ông cũng biết Diệp Khai với Trần Hựu Hàm rất thân thiết, tình cảm cũng tốt, cũng biết Trần Hựu Hàm rất xem trọng đứa bé kia, thế nhưng từ trước đến giờ ông chưa từng nghĩ tới, Diệp Khai lại quan trọng với thằng con mình đến mức độ này.
Gia pháp hay không gia pháp nói ra cũng làm trò cười cho người ta, loại đồ vật lạc hậu hơn thời đại này Trần Phi Nhất khinh thường dùng lại, thế nhưng đánh thì vẫn phải đánh. Không có vũ khí tiện tay, ông trực tiếp quơ cầm lấy chổi lồng gà mà đánh hắn, Trần Hựu Hàm một bên nhịn đau một bên cười, trên khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ bất cần đời. Trần Phi Nhất không đánh ra hiệu quả gì, lại còn khiến mình thở hổn hển, ông ngồi trên ghế sầm mặt lại, mãi một lúc sau mới hung hăng gạt vỡ cái chén.
Thư ký riêng Triệu Tùng Hải run lên trong im lặng.
Trần Hựu Hàm quỳ gối trước mặt ông, áo sơ mi rung lên, che đi vết máu kín lưng, hắn vừa chậm rãi cài cúc áo vừa nhẹ nhàng an ủi ba mình: “Dù sao ba cũng già thật rồi mà, nghỉ ngơi một chút rồi hẵng lại đánh tiếp.”
Triệu Tùng Hải: “. . .”
Ngày trước Trần Phi Nhất đạp một cái đã có thể đạp gãy chân hắn, bây giờ ông lại chỉ có thể quất mấy lần chổi lông gà như gãi ngứa, quả nhiên hắn vẫn không tính là lỗ.
Trần Phi Nhất biết mình không thể kèn cựa lại hắn, nếu không chỉ tổ tổn thọ mình, ông cắn răng nghiến lợi, hối hận lần thứ n: “Tôi mà biết sớm thì đã sinh thêm mấy đứa rồi!”
Trần Hựu Hàm ung dung nói: “Ngài mà sớm sinh thêm mấy đứa thì con cũng biết ơn ngài lắm đấy chứ, con riêng cũng được mà, ba nói coi, trước kia ba một lòng như vậy làm gì?”
Vừa mới dứt lời thì chổi lông gà lại bay về phía hắn. Trần Hựu Hàm tiện tay đón lấy nó, vuốt ve bộ lông đà điểu trên đó rồi đưa cho Triệu Tùng Hải, nói: “Bác Triệu, phiền bác cất kỹ đi, miễn cho ba con lát nữa nhìn thấy nó lại nhớ đến con.”
Trần Phi Nhất tức đến độ bật cười: “Nhớ anh? Tôi nhớ anh? Anh ít đến đây lắc lư trước mắt tôi, tôi liền muốn thắp nhang cầu nguyện!”
Triệu Tùng Hải vội vàng hoà giải: “Hựu Hàm! Con bớt nói vài câu đi.” Ông ra sức mà nháy mắt ra dấu với hắn.
Trần Hựu Hàm cười cười, nhìn thật sâu Trần Phi Nhất một cái. Mặc dù mới ngoài sáu mươi, nhưng bởi vì đã vất vả nửa đời người, thân thể ông lúc này đã không còn được như trước, mấy năm gần đây huyết áp cũng tăng cao, đã không còn chịu được giày vò nữa. Hắn châm điếu thuốc hít một hơi, thấp giọng nhẹ nhàng nói: “Cũng may từ năm 16 con đã công khai với ba rồi.”
Trần Phi Nhất không biết tại sao hắn lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, vẻ giận dữ mà ông đang ráng căng trên mặt bỗng có chút không khống chế được, ông cứng ngắc xua tay: “Cút ngay đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Trần Hựu Hàm không đi, lại rít thêm hai hơi nữa, nói: “Nếu bên hồ Lưu Hoa mà bán không ổn, con dự dịnh sẽ thanh lý khu nghỉ mát Palau.”
Diệp Khai đã hỏi rất đúng, hồ Lưu Hoa chính là khoản thanh toán mấu chốt.
Trần Phi Nhất trầm ngâm: “Anh xem sao mà làm.”
“Khu nghỉ dưỡng với tuyến đường được đóng gói cùng nhau, từ đầu năm nay con đã có ý định này rồi, mặc dù dự án này là dự án chất lượng cao nhưng chi phí vận hành bảo trì lẫn khai thác cũng cao không kém. Có Lâu thôn rồi, những tài sản nước ngoài này đều là gánh nặng.”
Thật ra thì không phải không tiếc. Palau là thiên đường nghỉ dưỡng gần nhất với miền nam Trung Quốc, lúc tiến hành nghi thức khởi công khu nghỉ dưỡng này, phó tổng thống của Palau còn đích thân tham dự, đọc diễn văn. Đây là tài sản cao cấp quan trọng của tập đoàn du lịch, nếu không có mấy chuyện rắc rối lần này thì Trần Phi Nhất nhất định sẽ không đồng ý bán nó.
Đánh cũng đã đánh, phạt cũng đã phạt. Trần Phi Nhất không thể làm gì nữa, ông nặng nề thở dài: “Anh vẫn còn quá bốc đồng.”
“Chuyện lần này không liên quan gì đến Diệp Khai.” Trần Hựu Hàm nhếch môi, “Mỹ Huy không muốn để cho chúng ta được tốt hơn, Dung Phó thuận nước đẩy thuyền, dù không có chuyện lần này thì đối phương cũng sẽ có thủ đoạn khác. Diệp Khai là cản họa thay GC.”
“Anh tốt xấu cũng nên tự giác một chút đi!” Trần Phi Nhất không nhịn được lại bắt đầu nổi giận, “Anh là gay! Là Gay đấy! Suốt ngày anh ăn ở cùng Tiểu Khai, nhà họ Diệp không lo lắng chắc, đến tôi còn lo đây!”
Trần Hựu Hàm bị ông quát mà ù cả tại, hắn xoa xoa tai mình: “Ba đừng có quát to thế, đừng quát nữa mà, con biết rồi, cùng lắm thì con mang GC qua đó ở rể là được chứ gì.”
Trần Phi Nhất vừa mới bình tĩnh lại, trong nháy mắt lại bùng nổ: “Mày vừa nói cái gì?”
Trước khi cái gạt tàn thuốc thật sự bay tới, Trần Hựu Hàm ngay lập tức đã bỏ chạy mất người, để lại một câu sau lưng: “Con không nói gì cả!”
Trần Phi Nhất nghi ngờ mình nghe nhầm, vẻ mặt ông hoài nghi nhìn về phía Triệu Tùng Hải: “Nó có gì ý vậy?”
Triệu Tùng Hải ho khan một tiếng, không dám trả lời.