“Alo…Cậu chủ, Mỹ…Mỹ Lam…” Đầy dây bên kia vừa bắt máy bà liền lên tiếng, vì lo sợ nên bà nói khá dấp.
“Chuyện gì, cô ta bị sao?” Vì đang nghĩ ngơi thì bị gọi phá nên anh khá bực mình.
“Mỹ Lam…Con bé nó…Nó bị đau bụng.” Bà lại tiếp tục nói tiếp.
Cảnh Sâm nhíu mày một lát, rồi cũng giãn ra:”Thì sao chứ! Cô ta đau bụng thôi chứ có chết đâu mà lo. Cho dù chết, thì tôi chôn cho.”
Anh nghĩ Mỹ Lam giở trò nên miệng mồm độc địa nói.
Bà chưa kịp nói xong thì anh đã cúp máy. Bà lo lắng định chạy xuông chỗ Mỹ Lam tìm cách, thì bà vừa nhớ ra cái gì đó.
Bà hì hục chạy vào phòng tìm một tờ giấy. Bà còn nhớ lúc trước cái ngày mà cậu chủ về nổi cơn điên, lúc đó có một cậu thanh niên chở Mỹ Lam về, cậu đó đã hỏi dì những câu hỏi lo lắng cho Mỹ Lam.
Nhưng dì lại sợ cậu ta có ý đồ, muốn làm kẻ thứ ba nên bà chả nói gì. Cậu thanh niên đó cũng biết bà không muốn trả lời nên đã ghi số điện thoại của cậu ta cho bà rồi nói’Nếu Mỹ Lam gặp chuyện gì dì cứ gọi cho cháu. Dì đừng lo cháu chỉ là bạn học của Mỹ Lam thôi.’
Lúc đó bà định không nhận tờ giấy, nhưng do nụ cười của cậu ta đã làm dì tin tưởng. Có lẽ bây giờ là lúc bà nên gọi.
Nhớ like và bình luận nha!!!
Home » Story » đừng coi em là kẻ xen vào cuộc tình của anh và cô ấy » Chương 54:Cho dù chết, thì tôi chôn cho