Mày mau tỉnh lại đi. Mày giả bộ đau khổ làm gì hả. Những chuyện trong quá khứ xảy ra nó có trở về ban đầu được không. Mày nên nhớ rằng mọi chuyện đã xảy ra dù đúng hay sai cũng không thể níu kéo lại được.
Ông ơi…ông mau đánh con đi….Ông đánh con mạnh vào, con không thấy đau. Cô ấy….cô ấy bị đánh đau hơn nhiều….. Ông mau lấy roi gai đánh con đi, đánh gãy chân con đi….
Mày muốn thế để làm gì. Mau đi ngủ đi, mai dậy mà đến chăm tiểu Khải. Còn con bé có lẽ cũng không còn sống nữa rồi….
KHÔNG! Cô ấy vẫn còn sống và con nhất định sẽ tìm thấy. Ông đi ra khỏi phòng con. Tất cả cút hết đi.
Anh tức giận mà hét lớn. Ông nội đóng cửa ra ngoài. Anh gục đầu nắm chặt dây chuyền trong tay mà bật khóc lớn. Từng giọt nước mắt lóng lánh rơi xuống sàn. Cứ thế khóc không biết đến bao giờ anh ngừng lại.
. . . . . .
Những ngày hôm sau mới là khủng hoảng. Anh bỏ mặc hết công việc, không quan tâm đến ai. Nhốt mình trong phòng không ăn không uống. Không ai dám lại gần phòng anh cả, họ sợ anh sẽ nổi điên mà đuổi việc họ mất.
Tiểu Khải cuối cùng cũng khỏi. Ông nội mang thằng bé về nhà chăm sóc. Ông nhìn chắt mình mà thấy đau lòng. Mẹ không biết rõ sống chết ra sao, bố thì ngày ngày tồi tệ hơn. Thằng bé không có tình thương yêu đầy đủ của gia đình. Cuối cùng vẫn chỉ có tiểu Khải là khổ nhất. Ông thương, đau lòng cho mọi người sao mọi chuyện lại thê thảm đến như vậy.
Cứ thế trong một thời gian dài, anh không ra khỏi phòng tự nhốt mình không nói chuyện với ai. Anh ra lệnh cho thuộc hạ phải đánh anh thật mạnh. Anh muốn chịu tất cả những nỗi đau đớn mà anh gây ra cho cô. Họ đành phải nhắm mắt nghe lời anh. Vì nếu không làm theo gia đình họ sẽ bị anh giết hết. Bọn họ đành dùng sức quật thật mạnh roi gai lên người anh.
Có đau không? Không đau mà phải gọi là rất đau. Cả người anh đau đớn như cắt đôi người vậy. Anh cắn răng chịu đựng không hề kêu một tiếng. Đau như vậy, thế mà lúc anh đánh cô. Cô cầu xin anh nhiều như vậy sao anh không nhẹ tay một chút nào vậy. Sao anh không tha cho cô chứ!
Sau mấy tiếng bị trừng phạt, anh đau đớn, khắp người máu chảy ngấm hết vào áo trắng. Quần áo rách, toàn thân đau đến tận xương tủy. Tuy nhiên anh vẫn không kêu một tiếng nào, khuôn mặt không hồn, phờ phạc đi.
Rồi anh chống tay đứng dậy, bước từng bước nặng nề ra trước ngoài cổng biệt thự quỳ. Bên ngoài trời nắng chói chang, oi bức. Anh cứ quỳ trước cổng như thế đến tối muộn mặc kệ mọi người có khuyên bảo anh thế nào.