“Ngươi… ta là mệnh quan triều đình… á… á…”
Lãnh Thiên Minh lại hung hăng đập thêm hai cái.
“Ta hỏi ông có thoải mái không?”
Chu Điền rên rỉ: “Không thoải mái… không…”
“Không thoải mái à? Vậy thì tiếp tục, ta cho ông không thoải mái này… không thoải mái này…”
Lãnh Thiên Minh lại cầm ghế nện thêm vài cái nữa, Chu Điền bị đánh đến choáng váng.
“Ta hỏi lại lần nữa, có thoải mái không?”
Chu Điền tuyệt vọng nói: “Thoải mái… thoải mái…”
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Nếu Chu đại nhân đã thoải mái như vậy, vậy thì tiếp tục…”
“Á… đừng mà… úi da… cứu mạng… á… đau quá… má ơi… đau…”
Một lúc lâu sau, cuối cùng Chu Điền cũng không kêu rên được nữa.
Lãnh Thiên Minh duỗi người một cái, thở phì phò, vừa lau mồ hôi vừa hét lên: “Mời người bị hại kế tiếp…”
Đồ Khắc Định và Đồ Hạo tái mặt, nhìn Lãnh Thiên Minh bằng ánh mắt hoảng sợ. Tuy bọn họ không biết thiếu niên trước mặt là ai, nhưng có thể chắc chắn đó là người mà bọn họ không thể trêu vào.
Tục ngữ có câu nói rất hay: Hảo hán không chịu thiệt trước mắt.
Đồ Khắc Định lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười nói: “Vị công tử này, nếu Đồ gia ta có điều gì đắc tội, xin công tử cứ nói ra, Đồ Khắc Định này bằng lòng bỏ ra một số tiền lớn để bồi thường”.