Tần Tiêu quái cười rộ lên:
– Mới có bao lớn mà đã quyết định chung thân cả đời cho đứa trẻ, đối với bọn chúng không công bằng a! Không bằng chờ thêm vài năm rồi nói sau, tốt xấu gì cũng cho chúng quen biết nhau đã. Vạn nhất lớn lên tính tình không hợp thì người làm cha như chúng ta cũng phiền lòng. Thái tử, ta và ngươi cũng không dễ nhìn nhau đâu.
– Bà mẹ nó! Lý luận thật nhiều!
Lý Long Cơ nghe Tần Tiêu nói vậy thì căm phẫn kêu lên:
– Được rồi được rồi. Ta nghe theo ngươi, vậy đợi thêm vài năm đã, ngươi quay về Giang Nam đón người, tại sao lưu manh chạy tới đây một mình.
Tần Tiêu kéo tay Thượng Quan Uyển Nhi, cười nói ra:
– Uyển Nhi hiểu tâm ta nhất, ta cũng hiểu rõ nàng, muốn gặp hài tử thì tự mình đi tới. Tiên nhi sao. Ta thật vất vả mang tới Trường An. Hiện tại cùng Mặc Y đang ở trong khách sạn.
– Khách sạn? Vậy mà ngươi cũng nghĩ ra.
Lý Long Cơ nhảy dựng lên:
– Người tới, người tới! Đem mấy tên ngu xuẩn Tương Tác Giám giam lại. Nói là Đại Đô Đốc quay về kinh, không ngờ còn che kín cánh cửa Tần phủ, chẳng phải đang tìm chết sao? Đại ca, tòa nhà của ngươi mấy ngày trước đã xây xong rồi Uyển Nhi ngại quạnh quẽ vẫn mang theo đầu to và nữu nữu ở lại đông cung. Lô Đại Hải đám người kia quá ngu xuẩn, rõ ràng không phái người đi tới cửa Trường An tiếp đón đại ca, đúng là đáng ăn đòn mà!
Hai tiểu thái giám bối rối từ trong chạy ra ngoài. Xem ra đám người Tương Tác Giám hôm nay bị thóa mạ một hồi.
– Xem như xong!
Tần Tiêu kéo tay Thượng Quan Uyển Nhi đứng dậy:
– Ta xin lỗi không tiếp được, về nhà mới đã.
– Không vội không vội.
Lý Long Cơ kéo Tần Tiêu:
– Trong phủ của ngươi tất cả đồ đạt vẫn chưa chuẩn bị xong buổi tối tới đông cung của ta, ta thiết yến mời các ngươi dùng cơm tẩy trần, nhớ rõ, không được không tới đấy! Ta còn có chuyện thương lượng với ngươi.
Trên mặt Lý Long Cơ, nhìn qua Tần Tiêu cười gian quen thuộc, Tần Tiêu cảnh giác nói ra:
– Ngươi phải làm gì?
– Không có gì, hắc!
Lý Long Cơ cười nói:
– Đông cung của ta bên này có văn chức Trương Cửu Linh, lập tức có Diêu Sùng, Tống Cảnh đảm đương tả hữu thứ tử. Nhưng mà thiếu võ quan nha.
– Diêu Sùng cũng tới?
– Đúng nha, có cái gì không đúng sao? Vừa mới triệu hồi tới đây, hãy nghe ta nói hết.
Lý Long Cơ nói:
– Con của Hoàn Ngạn Phạm là Hoàn Tử Đan là nhân tài nha, ta thích cực kỳ. Trước đó không lâu ta bảo phụ hoàng sửa sai giải tội, ban thưởng cho hắn bách hộ thực ấp. Người này ta muốn lưu lại trong đông cung…
– Ngươi không phải chứ, vẫn muốn đào vách tường sao?
Tần Tiêu phiền muộn kêu lên:
– Hoàn Tử Đan không thể so với Quách Tử Nghi, còn là ngọc thô chưa mài giũa, không nên thân. Chỉ là trời sinh thần lực thì bỏ đi, học một ít công phu da lông, không có đánh giặc chưa mang binh, cái gì cũng không hiểu. Hiện tại vẫn không thể giao cho ngươi, chờ ta dạy dỗ tốt thì nói sau.
– Ở đâu, ta lại thấy tốt! Cung mã võ nghệ đều tuyệt đối là nhất lưu!
Lý Long Cơ liên tục tranh luận:
– Ngươi cũng đừng che giấu, cho ta đi!
– Cũng được ah!
Tần Tiêu thập phần hào phóng nói ra:
– Trừ phi ngươi đem Quách Tử Nghi trả lại cho ta. Hai đồ đệ không tới mức bị ngươi thu cả nha!
Lý Long Cơ căm giận bĩu môi một cái:
– Tính tính toán toán, ta không hỏi quỷ hẹp hòi như ngươi nữa. Muốn ta trả lại Quách Tử Nghi cho ngươi, ngươi cho rằng ta kẻ đần nha? Ha ha!
Tần Tiêu khinh thường nhìn hắn một cái.
– Gian nhân!
Lý Long Cơ vỗ tay một cái:
– Người tới, chuẩn bị xe, tiễn Đại Đô Đốc cùng phu nhân hồi phủ.
Tần Tiêu từ trong tay vú em tiếp đầu to và nữu nữu lại, Thượng Quan Uyển Nhi mang theo cái mũ che, mười phần đoan trang đoan chính. Lý Long Cơ tự mình tiễn đoàn người ra đông cung, lên xe ngựa, nhìn Tần Tiêu nói ra:
– Ta còn có một ít chuyện phải xử lý, sẽ không tiễn các ngươi. Ngày mai phát thiếp mời tới, bảo các đồng liêu đi tới thăm nhà mới của Đại Đô Đốc.
– Đừng, ngàn vạn đừng!