Đi Đông Phương Minh Châu, Sở Bằng lái xe mang Cố Lan San đi, tiệc đứng, Sở Bằng cũng rất thân thiết, chỉ cần cô muốn ăn thì ông sẽ giúp cô lấy tới, còn thuận tiện lấy một chai rượu đỏ.
Người với người đều là như vậy, trước lạ sau quen, huống chi Cố Lan San và Sở Bằng đã ba lần gặp nhau, cho nên lúc ăn cơm, hai người đều ngồi tán gẫu cả buổi.
Cố Lan San là làm phóng viên, cho nên có hỏi Sở Bằng một chút vấn đề bát quái của minh tinh, ngược lại cứ cô hỏi gì là Sở Bằng đều đáp.
Bữa cơm này ăn thật sự rất vui vẻ, sau khi ăn xong, Sở Bằng đặc biệt dẫn Cố Lan San đi ra sông Hoàng Phổ Đại Kiều, Cố Lan San đứng ở trên cầu, nhìn sông Hoàng Phổ gợn sóng lăn tăn,lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Sở Bằng nhìn Cố Lan San hướng về phía ống kính điện thoại di động bày ra dáng vẻ đáng yêu biểu tình tự chụp ảnh, không nhịn được nở nụ cười hỏi: “Sao lần này đi ra ngoài du lịch cô lại đi một mình vậy? Người nhà họ Thịnh thả tâm rồi sao?”
Cố Lan San ngẩn ra, cô nghĩ thầm Sở Bằng làm sao biết mình là người nhà họ Thịnh, sau đó cô lại bình thường trở lại, Cố Lan San là vợ của Thịnh Thế ở trong giới quý tộc của Bắc Kinh sợ là cũng rất nhiều người chưa biết, cô nhất thời thu lại nụ cười, cắn môi dưới, nói: “Đã li hôn rồi.”
Ngược lại bộ dáng của Sở Bằng cũng chẳng gợn sóng, đối với câu trả lời của cô cũng không có gì lạ.
Cố Lan San nhìn nét mặt Sở Bằng thì biết rõ ông cũng đã biết được nguyên nhân, nhếch môi, hỏi: “Nguyên nhân, chú đã biết chưa?”
“Tôi có nghe vợ tôi nói.” Sở Bằng thành thật trả lời, trong vòng luẩn quẩn của giới quý tộc không có bí mật, vợ quý tộc nhiều tiền hơn nữa họ đều rảnh rỗi, lúc không có chuyện gì làm chỉ thích bát quái, cho nên chuyện của Cố Lan San đã sớm bị người ta viết thành một câu chuyện sinh động, lưu truyền đi rồi.