“Yên đang ở chỗ bọn tớ, tài xế tiện đường đưa tớ đến đây.”
“Lên xe đi, không phải cô nói là muốn ăn cơm ư?” Cố Yên mỉm cười nói, thế nhưng nụ cười đó đau đớn đến mức nào thì chỉ có mình cô ấy biết thôi.
Cô ấy cùng với Bạch Thư Hân, tính ra thì chẳng có ai được thoải mái trong lòng.
Bạch Thư Hân khẽ cụp mắt xuống, dù không cam lòng cách mấy thì bây giờ cũng nên buông bỏ tất cả mọi thứ.
Bọn họ cùng nhau đi ăn cơm, Hứa Minh Tâm định đưa Bạch Thư Hân về nhưng Cố Yên lại mở miệng nói cô ấy có xe nên để cô ấy đưa sẽ tiện hơn. Lát nữa cô ấy sẽ mang mấy món đặc sản này về sau.
Sau đó, Cố Yên bắt một chiếc xe ngoài cửa nhà hàng để cho Hứa Minh Tâm về trước.
Hứa Minh Tâm cứ có cảm giác hai người này có gì đó là lạ, nhưng cô lại không biết phải giải thích về sự kì lạ đó thế nào.
Cố Yên đưa Bạch Thư Hân về, dọc theo đường đi hai người chẳng ai nói gì.
Bạch Thư Hân về tới nhà mình thuê, đồ đặc trong phòng đã được phủ thêm vải trắng cực kì sạch sẽ, không có bao nhiêu tro bụi.
Cô ấy dọn dẹp sơ lại rồi hơi ngượng ngùng nói: “Chị ngồi xuống đi, tôi đi pha trà cho chị uống.”
Một khi Cố Yên và Lệ Nghiêm kết hôn thì sẽ thành chị dâu hàng thật giá thật của cô ấy.
Đến lúc cô ấy nên nhượng bộ rồi. Cô ấy cố tình tỏ thái độ mềm mỏng, xoay người đi vào phòng bếp nấu nước.
Nhưng phía sau lại có giọng Cố Yên vang lên: “Cô bà Lệ Nghiêm không phải là anh em ruột”
Lời này vừa nói ra thì bầu không khí trở nên đông cứng lại.
Cố Yên biết cho dù cô không nói thì khi Bạch Thư Hân gặp được người nhà họ Bạch cũng sẽ nghe được chuyện này.
Hôm nay khi mọi thứ vẫn chưa vượt quá tầm kiểm soát, cô muốn bản thân mình được nắm giữ quyền chủ động.
Bạch Thư Hân nghe cô nói thế thì đột nhiên xoay người lại, đồng tử co rút lại rất nhanh và nhìn Cố Yên với vẻ không thể tin.
Cô ấy xúc động đi tới giữ chặt lấy vai Cố Yên.