Ngay lúc này, một luồng khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ trên người Dương Thanh.
Vạt áo anh bay phần phật, hai chân hơi ghìm xuống dồn sức.
Chỉ cần Diệp Thương dám nổ súng, kẻ bị giết chỉ có thể là chính ông ta.
Diệp Vô Song hưng phấn chờ mong, hai tay siết chặt vì căng thẳng.
Một khi Diệp Thương nổ súng, dù Dương Thanh có né được hay không thì anh ta cũng đã đạt được mục đích.
Đây là kế một mũi tên trúng hai đích.
Ai là người thắng thì người hưởng lợi cuối cùng vẫn là anh ta.
“Bố làm gì thế?”
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng dáng xinh đẹp bỗng lao ra chắn ngay trước người Dương Thanh, căm tức chất vấn Diệp Thương.
“Tiêu Điệp!”
Diệp Thương giận dữ quát: “Con tránh ra ngay cho bố!”
Diệp Tiêu Điệp cắn chặt răng, hai mắt đẫm lệ.
Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thương, cắn răng nói: “Bố không thể giết anh ấy được!”
Người khác không biết Dương Thanh mạnh đến đâu nhưng Diệp Tiêu Điệp từng được anh cứu mạng, cô ta biết rất rõ.
Một người đàn ông có thể cứu cô ta từ trong tay mười mấy gã cướp biển trang bị cả súng tiểu liên thì khẩu súng lục của Diệp Thương có đáng là gì?
Cô ta phải ngăn bố mình lại để cứu ông ta.
Dương Thanh đang định ra tay thì Diệp Tiêu Điệp chạy ra chắn trước mặt anh, khiến tim anh run lên một cái.
Năm ấy, anh và mẹ bị trục xuất khỏi gia tộc Vũ Văn, còn bị xua đuổi khỏi Yến Đô, mẹ cũng giang tay bảo vệ anh sau lưng như vậy.
Diệp Tiêu Điệp sẵn sàng che chắn cho anh ngay cả khi ngón tay Diệp Thương đã bắt đầu siết lại.
Chỉ cần siết thêm chút nữa, đạn sẽ rời nòng.
Dưới tình huống nguy hiểm như vậy, Diệp Tiêu Điệp vẫn xả thân lao đến chắn súng thay anh.
Nếu nói không cảm động thì là nói dối.
Tuy không rõ vì sao Diệp Tiêu Điệp lại liều lĩnh đỡ đạn cho mình nhưng anh không thể không thừa nhận, cô gái này đã giành được thiện cảm của anh.
Dù anh có ý định giết sạch người nhà họ Diệp thì cũng sẽ không ra tay với cô ta.
Cả hai đều là người cô ta yêu thương nhất, dù ai bị thương tổn cũng sẽ khiến cô ta đau lòng.
Vì thế, ngay khi Diệp Thương chuẩn bị nổ súng bắn Dương Thanh, cô ta không hề do dự lấy thân mình làm bia đỡ đạn cho Dương Thanh.
Cô ta thà chết cũng không muốn hai người đàn ông thân yêu nhất của mình tàn sát lẫn nhau.
“Con tránh ra ngay! Nếu không, bố sẽ giết luôn cả con đấy!”
Diệp Tiêu Điệp đau đớn phát hiện, bố cô ta quá muốn giết Dương Thanh, không ngại tuyên bố sẽ giết cả mình.
Ngay cả bố cô ta cũng có thể nhẫn tâm với cô ta như thế, chẳng trách địa vị của cô ta ở nhà họ Diệp thấp hèn đến vậy.
“Nếu con nói, con đã mang thai cháu trai của bố, bố còn muốn giết con không?”
Diệp Tiêu Điệp cắn môi nhìn chằm chằm bố mình.
“Con nói gì?”
Bàn tay cầm súng của Diệp Thương run lên, ông ta kinh ngạc hỏi.
Trong mắt ông ta lập tức tràn đầy vui sướng.
Tuy địa vị của phụ nữ trong nhà họ Diệp cực kì thấp nhưng nếu có con trai thì lại khác.
“Con có thai rồi!”
Diệp Tiêu Điệp cắn răng nói: “Đã làm xét nghiệm, là con trai!”
“Ha ha ha ha…”
Diệp Thương lập tức mừng rỡ khôn xiết, ngửa mặt lên trời cười lớn.
Lát sau, ông ta nghiêm nghị chất vấn Diệp Tiêu Điệp: “Nó là con của ai?”
“Của anh ấy!”
Dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Diệp Tiêu Điệp bước tới bên cạnh Dương Thanh, dịu dàng nhìn anh rồi nói.
.