Nhưng Tô Nhan chỉ cúi đầu, không trả lời cô.
“Tôi vẫn là … đến muộn rồi sao?”
Lương Hồng Anh lắm bẩm tự trách.
“Tiểu Nhan, anh mua được thuốc rồi!”
Lúc này, một hồi tiếng hô gấp gáp truyền tới, liền thấy Lâm Dương vội vàng chạy đến.
Nhưng đang chạy, tốc độ của anh bỗng chậm lại.
Thuốc trên tay… không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào.
“Lâm Dương”
Lương Hồng Anh lúc này mới chú ý đến Lâm Dương đang vội vàng đi tới, cô giật mình, vội vàng đứng dậy, môi mắp máy như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của Lâm Dương, những lời muốn nói nghẹn trong cổ họng, không nói ra được …
Lâm Dương ánh mắt sắc sảo bước nhanh đến bên cạnh Lương Thu Yến đỡ bà dậy.
*“Dì Thu Yến vừa mới ngã xuống, sau đầu toàn là máu, Lâm Dương, anh mau nghĩ cách đi!” Lương Hồng Anh vội vàng nói.
Lâm Dương kiểm tra phía sau đầu của Lương Thu Yến, thấy một vùng máu đỏ thẫm, tóc cũng ướt đẫm máu, ai nhìn thấy cũng giật mình.
Lâm Dương không dám do dự, hít một hơn sâu: “Mang nước sạch lại đây, đến hiệu thuốc gần nhất mua một ít kim chỉ khâu, một ít cồn và băng gạc!”
“Được”
Lương Hồng Anh vội vàng gật đầu rồi rời đi.
Một lúc sau, Lương Hồng Anh tay xách theo một túi ni long hồn hễn chạy tới.
Lâm Dương trực tiếp sát trùng vết thương cho Lương Thu Yến, khâu, băng bó lại, đồng thời dùng kim bạc ghim lại.
Sau đó lại khâu thêm mấy mũi ở cổ tay và cổ Lương Thu Yến.
Hơi thở gần như không còn của Lương Thu Yến lúc này mới khục lại được một chút.
Thấy vậy, Lương Hồng Anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Dương cũng lau qua mồ hôi trên trán.
Anh ngẳng đầu lên nhìn thấy phía bên kia Tô Nhan vẫn đang ngồi dưới đất, nhưng lại thấy trên tay và mặt Tô Nhan có rất nhiều vết xước, bộ dạng đầu bù tóc rối vô cùng nhéch nhác, đôi mắt xinh đẹp kia ằng ậc nước, nhìn thấy vô cùng đau lòng.
Lâm Dương ánh mắt đau khổ, âm thầm siết chặt tay thành nắm đắm, đi tới đi lui, cỏi áo khoác khoác lên người Tô Nhan.
“Anh xin lỗi…”
Anh ngập ngừng khàn giọng nói.