Giây tiếp theo, tất cả mọi chuyện trở lại bình thường.
Tổng thống vẫn đang trầm tư suy nghĩ.
Hoàng hậu Valrhona đang chỉnh trang lại dung nhan.
Anna, Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly vẫn tiếp tục động tác cũ.
Những người ở trong phòng cũng không nhận thấy được chuyện gì vừa xảy ra, chỉ có con chó đen là có vẻ đang chìm đắm trong suy nghĩ.
“Thiên thần bị nhốt lại trong một kết giới cực mạnh, người đàn ông xuất hiện sau đó cũng lên Thiên giới rồi, còn ngươi? Ngươi định đi đâu?” Con chó đen đột nhiên tiến đến, hỏi Cố Thanh Sơn.
“Tôi không thể đi, cũng không muốn đi.” Cố Thanh Sơn lắc đầu nói.
Grào!
Lúc ấy, ở trên bầu trời bên ngoài biệt thự, tiếng kêu của các yêu ma không ngừng vang lên.
Cố Thanh Sơn đứng yên lặng không nói, nghe động tĩnh ở bên ngoài.
“Tôi chỉ mong họ thành công, dù sao những chuyện nên giúp tôi đều đã giúp cả rồi, giờ chuyện duy nhất tôi có thể làm, chỉ là chờ đợi giờ phút diệt vong của thế giới.” Hắn thở dài nói.
“Đúng vậy, thế giới này phải diệt vong rồi.” Chất giọng trầm thấp của chú chó vang lên.
Vào lúc ấy, Cố Thanh Sơn chợt phát hiện có hai hàng nhắc nhở nhấp nháy hiện lên trên giao diện thao tác Chiến Thần.
[Sự dung hợp giữa Hoàng Tuyền và thế giới con người đang được tăng tốc.] [Ngoài ra, viện quân từ Hoàng Tuyền đã đến.]Cố Thanh Sơn bật cười lắc đầu, thở dài một lần nữa.
Dù là vũ khí hoặc máy móc gì, cũng không thể đánh bại được vô số yêu ma và Ma Thần để cứu thế giới.
Cốc! Cốc! Cốc!
Một tràng tiếng gõ cửa vang lên. Lúc này, vẻ mặt tất cả mọi người đều có vẻ chăm chú, bởi vì lần này tiếng động truyền tới từ cửa chứ không phải truyền tới từ hư không.
Cố Thanh Sơn thầm nghĩ có lẽ vũ khí từ Hoàng Tuyền đã đến rồi.
Thế nhưng bây giờ hắn thậm chí còn chẳng muốn nhúc nhích.
Sự mệt mỏi rã rời lúc này đã nhấn chìm hắn.
Tốn không biết bao nhiêu công sức chỉ để đổi lấy kết quả như vậy, việc ấy khiến giờ đây hắn không thiết suy nghĩ bất kì điều gì cả, chỉ muốn để cho đầu óc mình trống rỗng một chút.
Hắn cầm lấy bình rượu trên bàn, tự rót cho mình một ly.
“Hả?” Trương Anh Hào nhìn sang.
Cố Thanh Sơn hơi khựng lại một chút.
“Cũng được, loại rượu này thật ra lại rất hợp với ngày tận thế.”
Vậy là Trương Anh Hào đi tới, rót cho mỗi người một ly rượu.
Tổng thống nâng ly lên: “Cảm ơn rượu của cậu, thời khắc cuối cùng này, tôi chỉ hi vọng có thể chết cùng mọi người.”
Nữ hoàng Valrhona uống cạn ly rượu, nói: “Tôi chỉ hi vọng rằng đến lúc chết, sẽ không phải chết quá đau đớn.”
Cố Thanh Sơn nâng ly lên lần nữa, im lặng không nói gì.
Anna đi tới, cụng ly với hắn, dịu dàng nói: “Không sao, tôi sẽ cạnh anh.”
Diệp Phi Ly đứng dậy, đi mở cửa. Hắn ta nhanh chóng trở lại, trên gương mặt lộ vẻ khiếp sợ.
“Sao thế? Những thứ ấy là binh khí và máy móc mới đến từ Hoàng Tuyền đấy, yên tâm đi.” Cố Thanh Sơn thấy vẻ mặt hắn ta, liền nói.
“Không! Tôi nghĩ anh nên đến xem.” Diệp Phi Ly nói: “Có một cô gái đưa theo rất nhiều người đến đây, nói là có một thứ muốn đưa tận tay cho anh.”
“Một cô gái?” Anna đứng lên trước tiên.
“Đưa đồ?” Cố Thanh Sơn hơi kinh ngạc.
“Đúng vậy, cô ta nói ban đầu có hẹn nhất định phải đánh một trận với anh, nhưng nhìn tình hình hiện tại, thì có vẻ tạm thời không có cơ hội rồi.”
Đánh một trận…
Đột nhiên sắc mặt Cố Thanh Sơn thay đổi, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Anna theo sát hắn, con chó đen cũng theo sau lưng cô. Trương Anh Hào phát hiện sắc mặt Cố Thanh Sơn có vẻ không ổn, cũng đi theo. Sau đó là Tổng thống, nữ hoàng Valrhona cũng tiếp bước, cuối cùng là Diệp Phi Ly.
Tất cả đều đi theo sau xem rốt cục có chuyện gì xảy ra.
Cố Thanh Sơn đẩy cửa bước ra, trước mặt hắn là một cô gái có sắc đẹp tuyệt mĩ cầm trường đao trong tay.
Nữ A Tu La xinh đẹp.
Cô dẫn đầu đi trước, sáu vị thống lĩnh theo sau, trên người họ tỏa ra khí tức mạnh mẽ thuộc về người chết, lúc này đều đang đứng ở khoảnh sân ngoài cửa.
Cố Thanh Sơn sững người.
“Sao lại có nhiều người như vậy?” Tổng thống hỏi bằng giọng trầm thấp.
“Là người chết.” Cố Thanh Sơn nói.
“Sao lại nhiều như vậy…” Trương Anh Hào không thể tin được, nói.
Sau lưng bảy vị thống lĩnh địa ngục là đám đông chen chúc nhau khắp nơi, dày đặc từ những ngọn núi cho đến cánh đồng và đồng bằng, băng qua sông, kéo tới tận thủ đô, và càng xa hơn nữa, tất cả đều là người chết.
Bọn họ đứng yên lặng, không hề nhúc nhích.
Tất cả đã bao phủ toàn bộ Trái đất này.
Lúc này, giọng Nữ Thần Công Chính vang lên: [Thưa ngài, kích thước Trái đất đang ngày càng tăng lên, ngoài ra, trên thế giới bỗng nhiên xuất hiện thêm hàng tỷ người chết.]
Cố Thanh Sơn tạm thời vẫn chưa hết ngạc nhiên.
“Mọi người… Mọi người không phải đã đi đầu thai rồi sao?” Hắn hỏi.
Bảy vị thống lĩnh nhìn nhau.
“Nghe nói chiến tranh sắp bắt đầu rồi.” Ông lão Nhân tộc nói.
“Nên… chúng tôi… sẽ… cố gắng… hết sức.” Hai gã khổng lồ nói bằng giọng hùng hồn.
“Chẳng qua cũng chỉ là tiêu diệt yêu ma mà thôi, không phải việc gì khó khăn.” Nam A Tu La khinh thường nói.
“Chúng tôi sẽ khiến cho đám yêu ma ấy thấy được rằng những kẻ ác ôn của thế giới này tàn khốc như thế nào.” Ma nhân nói.