Đột nhiên, sức mạnh long hồn trong lòng bàn tay hắn biến mất, ồ không đúng, nói chính xác là nó bị một luồng sức mạnh thần bí bên trong cơ thể hắn đẩy đi.
“Đây…”, Diệp Thành sững người: “Sức mạnh long hồn đâu?”
Rầm!
Rồi Diệp Thành chỉ cảm thấy một âm thanh chấn động trong thần hải khiến trước mắt hắn tối đen, suýt chút nữa thì hắn ngã ra đất.
Đầu Diệp Thành đau đớn dữ dội, hắn bất giác rít lên, hai tay vô thức ôm đầu, trên trán, từng đường gân xanh nổi lên bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.
“Chuyện gì thế này?”, thông qua phần phân thân của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long nhìn thấy sự dị thường, kể cả là nó cũng không khỏi ngạc nhiên.
Hự!
Diệp Thành lại lần nữa rên lên, khuôn mặt hắn tái nhợt như giờ giấy, toàn thân ướt đầm mồ hôi.
Rầm!
Thần hải lại vang lên âm thanh dị thường khiến Diệp Thành quỳ sụp xuống đất, còn lúc này, mọi đau đớn đều dồn về bên mắt trái.
Tiên Luân Thiên Đạo, mở!
Khi Thái Hư Cổ Long còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành thẫn thờ nhìn vòng xoáy sau đó đôi mắt hắn trở nên mơ màng, cơ thể cũng chao đảo, cuối cùng hắn ngã ra đất.
Sau khi Diệp Thành hôn mê, vòng xoáy dị thường kia cũng theo đó mà tan vỡ, biến mất vô hình.
