Trác Cuồng Sinh gác bút vào giá, thản nhiên ôm ngực nói: “Đương nhiên có nhiều quan hệ, nếu tiểu Mãnh ở rể Tả gia, ở lại phương Nam, hắn sẽ bỏ mất những năm tháng đỉnh cao nhất của Biên Hoang tập, lại phải thích ứng đối với cuộc sống mới có rất nhiều thay đổi, thử hỏi hắn có vui vẻ nổi không? Tục ngữ có nói, kẻ quen làm ăn mày lười nhác sẽ không muốn làm quan, tiểu Mãnh đúng là một người như thế. Nói cho ta biết, sau này ngươi có dự tính gì?”
Cao Ngạn đáp: “Bây giờ không phải quá sớm để nói sao? Một ngày chưa giết Hoàn Huyền báo thù cho lão Nhiếp và lão Hác, chúng ta có lẽ vẫn khó mà dứt ra được.”
Trác Cuồng Sinh mỉm cười nói: “Khi chúng ta tiến chiếm Ba Lăng, thì đã định ra vận mệnh bại vong của Hoàn Huyền rồi. Nói cho ta biết, Hoàn Huyền có là đối thủ của tiểu Dụ chúng ta không? Hoàn Huyền có thể thủ được Kiến Khang hay không? Chỉ nhìn Lão Thủ và lão Trình có thể chuyển ‘Kỳ Binh hào’ đến thẳng Lưỡng Hồ, thì cũng biết là ngày tháng của Hoàn Huyền không còn nhiều nữa. Ngay cả khi Hoàn Huyền có thể chạy về quê nhà Giang Lăng, cũng không thể ứng phó nổi một trường chiến tranh ở hai chiến tuyến.”
Cao Ngạn nghe vậy không nói được gì.
Trác Cuồng Sinh đắc ý nói tiếp: “Cho nên ta mới hỏi ngươi, chẳng những không phải là quá sớm, mà là chuyện cấp bách sắp xảy ra. Một khi Kiến Khang rơi vào tay tiểu Dụ, chúng ta sẽ phải quyết định đi hay ở.”
Cao Ngạn cười khổ nói: “Ta đương nhiên hi vọng có thể lập tức cùng các ngươi trở về Biên Hoang tập, tham dự hành động cứu Thiên Thiên và Tiểu Thi. Nói cho cùng các nàng sở dĩ tới Biên Hoang tập, ta cũng có phần trách nhiệm, nhưng ..”
Trác Cuồng Sinh thông cảm: “Đều là anh em trong nhà, ta sao lại không hiểu rõ ngươi? Ngươi và lão Trình đều phải lưu lại, bởi vì đó là yêu cầu của tình thế. Vì Tiểu Bạch Nhạn không thể rời đi, ngươi đương nhiên muốn lưu lại với nàng ta, đúng không? Cam đoan sẽ không có ai dám nói với ngươi nửa câu phàn nàn.”
Cao Ngạn hỏi: “Mà ngươi chuẩn bị khi nào thì rời đi?”
Trác Cuồng Sinh đáp: “Ta và tiểu Mãnh đã thương lượng qua, đêm nay sẽ đi.”
Cao Ngạn ngạc nhiên hỏi: “Ngươi không đợi tin tức Kiến Khang bị tiểu Dụ công hạ truyền đến đã đi rồi sao?”
Trác Cuồng Sinh đáp: “Như thế sẽ quá muộn. Ngày tiểu Phi trở lại Biên Hoang tập, đó là lúc Biên Hoang tập đại quân khởi hành. Dù sao nơi này cũng không cần chúng ta nữa, mà huống chi còn có tiểu tử Cao Ngạn ngươi ở đây, còn cần chúng ta ở lại làm gì?”
Cao Ngạn bất đắc dĩ nói: “Sau khi giết Hoàn Huyền, ta và Tiểu Bạch Nhạn sẽ lập tức trở về Biên Hoang tập, xem có thể giúp chút gì không.”
Trác Cuồng Sinh chậm rãi đứng lên, vuốt râu mỉm cười nói: “Hoàn Huyền vẫn có đường lui, muốn chém cái đầu chó của hắn xuống sẽ không dễ dàng như vậy. Lúc ngươi trở về, nói không chừng có thể còn kịp cuộc biểu diễn công khai của Thiên Thiên tại Chung lâu, sau đó tổ chức đại đội đến Đệ Nhất lâu sau khi được xây lại uống rượu mừng chiến thắng.”
Tiếp đến hai mắt lộ ra thần sắc thèm muốn, mơ màng nói: “Đó cũng là một chương tiết cuối cùng của cuốn thiên thư này của ta, hi vọng sẽ có một kết cục viên mãn.”
Hoàn Huyền đi đầu phi ngựa phóng ra Đài thành, theo sau là vài trăm thân binh.
Trước đó không lâu, hắn còn uy phong bát diện, đắc ý phóng vào Hoàng thành. Thế mới hay đế vị ngồi chưa nóng chỗ, đã phải hốt hoảng vội vàng chạy nạn.
Cho tới thời khắc này, hắn vẫn không tin loại chuyện này sẽ xảy đến với hắn, hắn càng không hiểu được, bản thân đã sai lầm ở chỗ nào?
Tin dữ từ Phúc Chu sơn truyền về, vào sáng sớm hôm nay, Bắc Phủ binh cường công trận địa quân của hắn ở Phúc Chu sơn. Không đến nửa canh giờ, quân phòng thủ đã tan vỡ, Hoàn Khiêm chết ngay tại trận, tướng sĩ đào vong tứ tán, đại quân Lưu Dụ bất cứ lúc nào cũng có thể tiến thẳng tới Kiến Khang.
Hoàn Huyền phóng ngựa trên ngự đạo, chỉ thấy hai bên nhà nhà cửa sổ đóng chặt, đường cái ngõ hẻm không có bóng người, cảnh tượng trước mắt, làm lòng hắn phát lạnh.
Nếu đây là quê hương Giang Lăng, cam đoan mọi người sẽ chạy ra giúp thủ thành, tuyệt không có ai trốn tránh, suy nghĩ này làm hắn cảm thấy càng muốn rời đi càng nhanh càng tốt, chỉ có tại Giang Lăng, hắn mới cảm thấy an toàn.
Hắn đang muốn chuyển tới phương hướng Thạch Đầu thành, bỗng nhiên phía trước có một nữ tử chặn ở giữa đường, giang hai tay ra.
Hoàn Huyền vừa thấy liền giật nẩy một cái, vội vàng dừng ngựa, hại đội thân vệ theo sát phía sau, vội vàng cuống quít ghìm cương.
Hoàn Huyền tiến thẳng tới trước nữ tử mười bước rồi dừng lại, cả kỵ đội dừng lại phía trước nữ tử, tình cảnh quỉ dị phi thường.
Hoàn Huyền từ trên lưng ngựa nhìn xuống nữ tử, kinh ngạc hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Nữ nhân này chính là Nhậm Thanh Thị, nàng chậm rãi hạ tay xuống, cười trong trẻo nói: “Thánh thượng muốn đi đâu vậy?”
Nếu đổi lại là người khác cản đường, Hoàn Huyền khẳng định đã vung roi đánh, lại đổi là bất luận kẻ nào khác hỏi câu này, với tràn đầy ý châm chọc, Hoàn Huyền tất tới bạch đao chém xuống hồng đao rút về. Nhưng đây là Nhậm Thanh Thị tươi cười đứng giữa đường, mắt đẹp bi thương, dáng người đẹp đẽ, ngọc dung lại phát ra diễm quang quỉ dị trước đó chưa từng có, Hoàn Huyền cũng không thể tức giận được với nàng.
Thân vệ đi tới hai bên hắn, binh khí nắm chặt trên tay, đề phòng Nhậm Thanh Thị đột nhiên làm khó dễ.
Hoàn Huyền say sưa nhìn Nhậm Thanh Thị, trong lòng kì quái vì sao vào thời khắc này, bản thân lại chú ý tới sự xinh đẹp của nàng. Với nữ nhân này, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ phát hiện khí chất nào như vậy, nhưng là khí chất gì, hắn lại khó có thể miêu tả cụ thể ra, chỉ biết là cực kỳ hấp dẫn động lòng người.
Thị cản đường, phải chăng là muốn theo mình? Nếu có nữ nhân này hầu ngủ, nhất định có thể bù đắp một chút cho mất mát phải rời bỏ Kiến Khang.
Nghĩ đến đây, làm Hoàn Huyền cũng cảm thấy chính mình ở thời điểm này động sắc tâm, là có điểm không đúng, nhưng lại không có cách gì áp chế khát vọng trong lòng.
Hoàn Huyền chỉ roi ngựa lên bầu trời một cách vô ý thức, thầm than một hơi, nói: “Bắc Phủ binh bất cứ lúc nào cũng có thể tới giết, trẫm phải đi thôi.”
Nhậm Thanh Thị ung dung nói: “Thánh thượng ở Kiến Khang có năm ngàn chiến sĩ, đều là thuộc hạ cũ ở Kinh Châu, người người sẵn sàng vì thánh thượng liều mạng, lại có hơn bảy mươi chiếc chiến thuyền, có thể dựa vào thành trì chắc chắn nhất thiên hạ, nếu có thể liều chết cố thủ, không phải là không có hi vọng thắng. Chỉ cần có thể thủ chắc vài ngày, đợi viện quân phía tây kéo tới, nhiều khả năng có thể xoay chuyển được bại cục. Hôm nay thánh thượng nói chạy là chạy, không đánh mà lui, đem kinh sư chắp tay dâng bỏ, có phải là một hành động sáng suốt không?”
Hoàn Huyền không nhịn được nói: “Quân quốc đại sự, há nữ nhân ngươi có thể biết được sao? Chỉ cần ta có thể trở lại Giang Lăng, chỉnh đốn trận cước, thì có thể chuyển mình trở lại, mượn vào lợi thế thượng du, đứng ở thế bất bại, tình huống trước kia tịnh sẽ không có biến đổi trở lại. Không cần nói lời thừa, nàng có sẵn lòng theo ta hay không?”
Nhậm Thanh Thị hiện ra một nụ cười quỷ dị cao thâm khó lường, chậm rãi nói: “Một lần sai lầm há để cho sai lầm nữa? Thánh thượng tưởng rằng mọi thứ có thể hồi phục lại hình dáng như trước sao, lại đã quên rằng trong lòng mọi người, thánh thượng đã bị Lưu Dụ đánh bại rồi, còn muốn chạy trốn như chó nhà có tang rời bỏ kinh sư, trở về quê hương Giang Lăng. Suy nghĩ này là lối nghĩ của loại quân vương nào?”
Hoàn Huyền hầm hầm giận dữ, giơ roi ngựa lên đánh xuống đầu Nhậm Thanh Thị, thân vệ hai bên cùng đều rút binh khí ra.
Nhậm Thanh Thị cười khanh khách, dùng một tư thái mềm mại xuất ra ngọc chỉ búp măng, điểm lên đầu roi, thế roi đánh tới hung mãnh có hình dáng như sóng cuộn lập tức hoàn toàn tiêu tán.
Khi thân thể to lớn của Hoàn Huyền trên ngựa chấn động kịch liệt, Nhậm Thanh Thị y phục tung bay mượn lực đánh bắn lui về sau, còn truyền lại lời nói: “Quyền lợi được giết ngươi cần phải dành cho một người khác, ta tới tiễn thánh thượng một đoạn, là muốn nói cho thánh thượng rằng ta xem thường ngươi biết bao. Chúc thánh thượng đi đường thuận lợi.”
Hoàn Huyền nhìn theo hình bóng tuyệt đẹp của Nhậm Thanh Thị nơi xa, tức giận đến mức thiếu chút nữa bỏ qua tất thảy đuổi theo giết chết nàng, nhưng đương nhiên chỉ là suy nghĩ trong đầu, giữ mạng quan trọng hơn. Hoàn Huyền hét lớn một tiếng, như muốn phát tiết hết bi phẫn trong lòng, sau đó dẫn tùy tùng chuyển sang con đường ngang, hướng về phía Thạch Đầu thành phóng ngựa phi tới.
Bình Thành.
Sở Vô Hạ đi tới phía sau Thác Bạt Khuê đang đứng dựa vào cửa sổ, từ sau ôm lấy hông hắn, thân thể mềm mại dán vào lưng, ôn nhu hỏi: “Tộc chủ đang suy nghĩ gì? Vì sao gần đây Tộc chủ lại có bộ dạng đầy tâm sự vậy?”
Thác Bạt Khuê than một hơi, không trả lời nàng.
Sở Vô Hạ nói: “Gánh nặng trên vai Tộc chủ quá nặng rồi.”
Thác Bạt Khuê lãnh đạm nói: “Trên vai ai mà không có gánh nặng? Mọi việc đều phải có người đi làm, khi lão thiên gia đã chọn trúng nàng, nàng muốn chối từ cũng không chối từ được. Nếu như quả ta không thể chịu đựng nổi áp lực, buông tay mặc kệ, trước mắt đó là vận hạn vong quốc diệt tộc. Muốn Thác Bạt Khuê ta làm nô tài khom lưng khụy gối cho người khác, là chuyện mà ta tuyệt sẽ không làm.”
Sở Vô Hạ nói: “Thiếp chưa bao giờ gặp qua bộ dạng thực sự vui vẻ của Tộc chủ, Tộc chủ đã từng trải qua tư vị vô ưu vô lự chưa?”
Hai mắt Thác Bạt Khuê lộ ra thần sắc nhớ lại, say mê nói: “Ta đương nhiên đã từng có cuộc sống vui vẻ, đó là lúc sống cùng Yến Phi. Chúng ta cùng đi đánh nhau, cùng đi trộm ngựa của Nhu Nhiên tộc, cùng mạo hiểm. Những ngày tháng đó thật sảng khoái, vừa kinh hiểm lại vừa vui thú, tràn ngập tiếng cười và niềm vui, trời không sợ đất không sợ, không chút nghĩ về ngày mai.”
Sở Vô Hạ nhẹ nhàng nói: “Cho nên Yến Phi vẫn là huynh đệ tốt nhất của Tộc chủ.”
Thác Bạt Khuê sinh ra nhiều cảm xúc nói: “Từ sau khi mẹ Yến Phi thương nặng mất đi, hắn liền thay đổi, trở nên trầm mặc hẳn, buồn bực không vui. Ta bắt đầu không hiểu nổi hắn, cái nhìn về nhiều việc cũng xuất hiện bất đồng. Sau khi ta và hắn gặp lại ở Biên Hoang tập, đã hiểu hắn rõ hơn, nhưng khoảng cách giữa ta và hắn lại càng xa hơn. Nhưng bất luận thay đổi thế nào, hắn thủy chung vẫn là huynh đệ và tri kỉ tốt nhất của ta. Nếu mất đi hắn, ta sẽ cảm thấy cô độc.”
Sở Vô Hạ trầm mặc xuống.
Thác Bạt Khuê đột nhiên hỏi: “Phải chăng vẫn còn lại một viên Ninh tâm đan?”
Sở Vô Hạ kháng nghị nói: “Tộc chủ…”
Thác Bạt Khuê ngắt lời thị: “Chớ có nói thừa, ta biết rõ nàng muốn nói gì. Mau đưa Ninh tâm đan ra đây.”
Sở Vô Hạ ôm hắn càng chặt hơn, dùng hết khí lực, buồn bã nói: “Có Vô Hạ cùng người lại chưa đủ sao?”
Thác Bạt Khuê lạnh nhạt nói: “Đây là lúc không bình thường, ta phải bảo trì trạng thái cao nhất, không được để cho có sơ sót gì.”
Tiếp theo hai mắt tinh quang lóe lên, trầm giọng nói: “Vì để hoàn toàn đánh bại Mộ Dung Thùy, ta nguyện ý trả bất cứ giá nào.”
Chú thích:
* Hình dáng tự nhiên của tự nhiên là đồng minh tốt nhất của binh gia. Liệu địch để tạo ra thắng lợi, dùng hiểm địa để trấn giữ xa gần, là cái đạo của người tướng giỏi. Kẻ biết dùng những điều này thì tất thắng, kẻ không biết thì tất bại.
** Trận dựa lưng vào núi.