Cố Lan San nhìn tấm danh thiếp, suy nghĩ một chút rồi nhận lấy, cười tít mắt với Sở Bằng, “Cảm ơn chú, chú Sở.”
Sở Bằng bị hai tiếng “chú Sở” của cô làm cho sửng sốt. Ông lập tức nở nụ cười. Cố Lan San vẫy tay với ông, sau đó bước vào đại sảnh của khách sạn.
Sở Bằng đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng rời đi của Cố Lan San rồi thu lại nụ cười, trở lại xe với tâm tình vô cùng tốt.
********
Cố Lan San ở lại Hàng Châu đúng ba ngày. Ngày hôm sau, vừa tỉnh dậy, cô liền lấy di động đã tắt nguồn từ lúc rời sân bay hôm qua. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô chặn một chiếc taxi ở trước cửa khách sạn, bảo tài xế đưa mình tới Tây Hồ. Lúc trên xe, cô mở di động ra xem, trong đó có ba cuộc gọi nhỡ, năm tin nhắn chưa kịp đọc.
Hai cuộc gọi nhỡ từ công ty, một cuộc gọi nhỡ từ Triệu Lị.
Hai tin nhắn dự báo thời tiết Bắc Kinh, ba tin nhắn còn lại là từ hãng di động Trung Quốc gửi tới, một là hoan nghênh bạn đến Hàng Châu hoa lệ, đặt khách sạn, vé máy bay thì gọi 114, hai tin còn lại là dự báo thời tiết ở Hàng Châu.
Cố Lan San nhìn những tin nhắn này thì sầm mặt lại, thả di động vào trong túi xách.
Vừa đến Tây Hồ, cô liền cảm thấy đói bụng. Cô cứ một mình mà đến Lâu Ngoại Lâu, điểm qua hết toàn bộ món ăn là đặc sản của cả nước, cá dấm chua Tây Hồ, canh cá Tống Tẩu, thịt hầm Đông Pha.