Lúc này Tô Khiết mới hiểu ra, ý của anh là bảo thư ký Lưu xuống xe chứ không phải bảo cô xuống xe.
Tuy nhiên lúc này dáng vẻ của anh cực kỳ đáng sợ, đã vậy anh còn đuổi thư ký Lưu xuống xe nữa. Anh muốn làm gì đây?
Lúc này Tô Khiết thật sự rất muốn xuống xe nhưng Nguyễn Hạo Thần lại đang nắm tay cô rất chặt, hơn nữa dáng vẻ bây giờ của anh đúng là dọa người. Tô Khiết biết lúc này không nên trêu chọc anh nữa.
Mà hiện giờ Liên Cung vẫn còn ở bên ngoài.
Liên Cung nhìn thấy Tô Khiết lên xe nhưng thư ký Lưu lại xuống xe, sau đó tất cửa sổ xe đều được kéo lên, loại kính cửa sổ xe đặc chế này đã chặn hết tầm nhìn, không có cách nào nhìn thấy bên trong xe.
Liên Cung bước tới, đập mạnh vào cửa sổ xe, nhưng chất lượng kính cửa xe của Nguyễn Hạo Thần quá tốt cho dù Liên Cung có đập mạnh đến đâu thì anh ta cũng không thể nào đập vỡ bằng tay được.
“Nguyễn Hạo Thần, anh làm gì vậy? Có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi, anh gây khó dễ cho một người phụ nữ thì có đáng mặt đàn ông không?” Giờ phút này, Liên Cung thật sự lo lắng cho Tô Khiết. Anh ta hiểu rõ Nguyễn Hạo Thần. Nguyễn Hạo Thần bình thường nhìn có vẻ lạnh lùng hờ hững, nhưng khi có chuyện thì lại cực kỳ tàn nhẫn.
Người khác tàn nhẫn cùng lắm là giết người, còn Nguyễn Hạo Thần tàn nhẫn lại là khiến người ta sống không bằng chết.
Anh ta hơi hối hận vì mấy câu nói mập mờ với Tô Khiết lúc nãy. Anh ta biết rõ trong tình huống này những lời nói đó sẽ kích thích người đàn ông đến mức nào.
Anh ta kích thích Nguyễn Hạo Thần nhưng người gặp phải xui xẻo chính là Tô Khiết.
Anh ta thật sự hối hận, bởi vì lo lắng cho nên hối hận.
Anh ta thừa nhận anh ta không chỉ là vì chướng mắt thái độ phách lối ngông cuồng của Nguyễn Hạo Thần mà thật ra còn bởi vì anh ta ghen.
Nguyễn Hạo Thần chỉ dừng xe trước mặt bọn họ, cũng không nói gì thế nhưng Tô Khiết lại tự giác đi lên xe của anh, cho nên lúc đó anh ta cực kỳ ghen ty.
“Xem ra, anh ta thật sự lo lắng cho em nhỉ?” Trên xe, khóe môi Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên, nụ cười như có như không, thoạt nhìn khiến người ta sởn tóc gáy.
Đương nhiên những lời này là Nguyễn Hạo Thần nói cho Tô Khiết nghe nhưng lúc này ánh mắt anh lại không nhìn Tô Khiết, cũng không nhìn đến Liên Cung đang đứng ngoài cửa sổ xe.