Trong hư không đột nhiên xuất hiện một điểm sáng màu đen.
Điểm màu đen đó nhanh chóng lan rộng, hóa thành đường nét hình người nửa trong suốt.
Nhìn qua, đó là một ông lão mặt mũi hiền hòa.
Trên đầu toàn tóc bạch kim, trên người mặc hồng bào hoa lệ sang trọng, một tay ông lão cầm quyền trượng, từ trong hư không hạ xuống.
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú một màn này, sắc mặt bình tĩnh.
Ở trong đầu của hắn, bên cạnh A Tu La Vương đột nhiên xuất hiện một chiếc đầu lâu máu me đầm đìa.
Nhận ra được Thần Niệm của Cố Thanh Sơn, A Tu La Vương dành thời gian ra nói với hắn: “Hoàn toàn không đủ, Thiên Thần áo đỏ vì muốn kêu gọi chân thần từ xa xưa, không tiếc phản bội lời thề của bốn giới, hiến tế mười ba vị tướng lĩnh liên quân.”
“Ta phải kích hoạt lời thề hồn khế của mười ba vị tướng lĩnh, để cho hồn khế đã yên lặng mười ngàn năm của họ đều thức tỉnh ”
“Chuyện có thành hay không, nằm ở chỗ ngươi có thể kéo chân ông ta lại hay không.”
A Tu La Vương nói xong, lại bắt đầu tiếp tục tụng niệm thần chú.
Cố Thanh Sơn thu hồi Thần Niệm, nhìn về phía Thiên Thần áo đỏ.
Không sai, đây chính là thiên thần đã giết chết Khinh Âm.
Phải nghĩ biện pháp để kéo ông ta lại…
Cố Thanh Sơn cười nói: “Không nghĩ tới lúc này còn có khách, lại còn có khả năng khống chế thời gian.”
Thiên Thần áo đỏ nghe xong, ôn hòa cười nói: “Đến đây tương đối gấp, hy vọng không làm phiền”
“Lần này ta tới… ”
Thiên Thần áo đỏ đang định nói tiếp, Cố Thanh Sơn lại vẫy vẫy tay, tỏ ý ông mau ngồi xuống.
“Mời ngồi xuống nói chuyện, đứng nói vậy không phải lễ tiết khi tôi đón khách.”
Thiên Thần áo đỏ hơi sững lại.
“Ồ, điều này cũng đúng, được rồi được rồi, chúng ta ngồi xuống nói.”
Thiên Thần áo đỏ vừa nói, liền ngồi xuống ghế sa lon đối diện Cố Thanh Sơn, híp mắt đánh giá Cố Thanh Sơn.
Một giây kế tiếp, Thiên Thần áo đỏ đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên đứng lên, đi qua một bên, mở tủ rượu ra.
Tủ rượu tư nhân của Trương Anh Hào.
“Uống chút gì không?”
“Rượu tốt nhất của thế giới loài người, ở đây gần như đều có hết, mời chọn.”
Cố Thanh Sơn mỉm cười hỏi.
Thiên Thần áo đỏ quét mắt qua tủ rượu, không nhịn được hỏi: “Cậu có biết thân phận của ta?”
“Không biết, nhưng những thứ xung quanh dường như đều dừng lại hết rồi.”
“Năng lực như vậy, từ khi bình sinh tới nay tôi chưa từng nghe qua.”
“Từ đó có thể suy đoán, ông nhất định là một đại nhân vật vô cùng tôn quý.”
Cố Thanh Sơn cười cười giơ lên hai cái ly thủy tinh xinh đẹp: “Khách quý tới, nhân loại chúng tôi thường sẽ uống một ly.”
Thiên Thần áo đỏ nghiêm túc ngồi nghe, từ từ nở nụ cười.
“Quả nhiên không phải nhân vật tầm thường, khó trách cậu có thể làm được Quỷ vương.” Hắn thở dài nói.
Cố Thanh Sơn không tiếp lời.
Hắn lấy hai chai rượu ra, đưa cho đối phương nhìn.
“Ngự Lộc Trăm năm, đặc sản của Phục Hy, nổi danh bốn phương, chỉ có Hoàng thất mới được uống bình rượu trăm năm này thôi.”
“Còn có chai này nữa, Liên Bang Tự Do Chi Ca, đồ quý mà Cửu phủ cất giấu từ bảy trăm năm trước, thường dùng để bảo tồn, là tượng trưng cho thân phận, không ai nỡ uống cả.”
Cố Thanh Sơn vừa nói, Thần Niệm lại quét một vòng trong đầu.
Chiếc đầu lâu đầm đìa máu tươi thứ hai xuất hiện.
Tổng cộng phải kêu gọi đủ mười ba đầu lâu thành công, vẫn còn rất lâu.
Thiên Thần áo đỏ bị lời nói của hắn hấp dẫn, trầm ngâm nói: “Vậy thì bình thứ hai đi.”
Cố Thanh Sơn chỉ do dự trong chốc lát, sau đó vui vẻ mở nắp rượu.
Mùi rượu thơm bay khắp nơi.
Trương Anh Hào, đồ quý anh cất giấu đã phát huy được tác dụng quan trọng, xin đừng đau lòng.
Cố Thanh Sơn yên lặng thì thầm.
Thiên thần nhắm mắt, khẽ ngửi một cái.
Ông ta trở nên thoải mái mà thích ý, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, đây là rượu hảo hạng, thỉnh thoảng tôi cũng xuống đây xem, nhưng chưa từng uống rượu ngon như vậy bao giờ.”
“Thêm đá không?”
“Không thêm, loại rượu này tốt nhất uống không.”
Cố Thanh Sơn liền rót một ly, đưa cho Thiên Thần áo đỏ.
Hắn cũng không chút do dự rót cho mình một ly.
Hai người lại ngồi xuống ghế sa lon lần nữa.
Cố Thanh Sơn chăm chú nhìn ông ta uống rượu.
Bộ đầu lâu thứ ba hiện ra.
Còn thiếu mười bộ nữa.
Thiên thần buông ly rượu xuống, thở dài nói: “Không thể không nói, về mặt hưởng lạc loài người các cậu đúng là có đầu tư.”
Cố Thanh Sơn bưng ly lên, cũng uống một ngụm.
Cam thuần mát lạnh.
Nếu đây chính là thời khắc cuối cùng của ngày tận thế, vậy thì ly rượu này cũng xứng với giờ phút này.
Hắn một hơi uống cạn, lại rót đầy một ly nữa cho Thiên Thần áo đỏ.
“Kính ngài.” Hắn nói.
“Đa tạ chiêu đãi.” Thiên thần nói.
Hai người lại uống hết.
Cố Thanh Sơn còn muốn rót rượu tiếp, thiên thần xua tay ngăn cản.
“Không cần, bây giờ, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Cố Thanh Sơn liền đặt chai rượu xuống, làm ra vẻ đang lắng nghe.
Bộ đầu lâu thứ tư xuất hiện.
“Quỷ vương, sách lược đối phó của cậu vô cùng đặc sắc, cũng vì toàn bộ yêu ma trong Hoàng Tuyền đột nhiên chết sạch, ta mới đi xem qua tình hình ở Hoàng Tuyền.”
Thiên Thần áo đỏ tựa vào ghế sa lon, chậm rãi nói.
“Sau đó, mỗi một bước của cậu đều đã phá huỷ sách lược của yêu ma, cho đến khi đụng phải mưu kế trước đó của ta, cuối cùng mới không còn sức xoay sở nữa.”
“Ta phải nói rằng, ta rất tán thưởng cậu, nhưng có một điểm cậu thật sự làm hết sức tệ hại.”
“Ồ? Nguyện nghe nói rõ.” Cố Thanh Sơn nói.
Ở trong đầu của hắn, bên cạnh A Tu La Vương xuất hiện đầu lâu đẫm máu thứ năm.
“Cậu vẫn không rõ sao? Ngươi mang công đức đi phân cho mấy thứ xú trùng ở địa ngục kia, tất cả bọn họ đều đạt được cơ hội đầu thai lần nữa, cứ như vậy, địa ngục liền trống rỗng.”