– Trên lý luận là như vậy.
– Vậy ta sẽ ra sân đầu tiên!
Vân Phi Dương ưỡn ngực đứng lên, dáng vẻ thật đúng là anh hùng cái thế, việc nhân đức không nhường ai.
Tính tình của tên này thật không thể cứu được! Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, âm thầm nói.
Bốp! Nhưng lúc này Vân Quảng đang ngồi bên cạnh, đột nhiên đứng dậy, trực tiếp tát lên gáy nhi tử mình một cái, khiến cho Vân Phi Dương lảo đảo quay đầu lại:
– Cha! Sao cha lại đánh con?
Vân Quảng trợn mắt mắng:
– Ngu xuẩn, nếu Nam Cực lão tổ đã đặt ra trò chơi này trợ hứng, dĩ nhiên sẽ không khinh địch để cuộc chơi dễ dàng kết thúc như vậy, còn không mau ngồi xuống cho ta!
Lão bản nương thấy vậy lấy tay giơ lên trán, không đành lòng nhìn thẳng, thể diện của Vân gia đều bị hai cha con này làm mất hết rồi.
Mọi người ở đại sảnh quả nhiên nén cười không dứt, còn có người không nhịn được bật cười ha ha.
Nam Cực lão tổ cũng mỉm cười nhìn Vân Quảng khoát tay nói:
– Vân Quảng, chỉ là trò chơi mà thôi, người trẻ tuổi nhanh mồm nhanh miệng, không cần so đo.
Vân Phi Dương rất buồn bực, hắn cũng không phải là đứa trẻ lên ba, cha hắn động thủ đánh hắn trước mặt mọi người như vậy, quả thực là không cho hắn một chút thể diện.
Sau khi hai cha con lần lượt ngồi xuống, Nam Cực lão tổ đang chắp tay trước ngực, giơ rộng cánh tay, trong đại sảnh chợt ba động một trận pháp lực mênh mông.
Mọi người vội vàng nhìn xuống dưới chân mình, cảm thấy mặt đất rung động, chỉ thấy chỗ mặt đất bày một vòng bàn đang từ từ bay lên cao.
Mặt băng trong suốt bay vụt lên cao ba trượng, dừng lại, mảnh sân ở giữa giống như bị lún sâu xuống.
Cách bố trí như vậy rõ ràng là rất có ích, có thể nhìn thoả thích bầy tượng đá trong sảnh phát sinh tình huống như thế này, nếu nhìn thẳng…, có pho tượng ngăn cản khẳng định sẽ thấy không rõ. Nam Cực lão tổ quay đầu lại nhìn về phía bàn mìnnh, giống như muốn hỏi ai muốn bước lên trước.
Bắc Cực lão tổ và túc chủ tứ phương Tinh Túc hải đều lắc đầu, đến cấp bậc này của bọn hắn, làm sao có thể tranh đoạt vật này với một đám tiểu bối. Nói khó nghe một chút, có lẽ Lục thánh còn cần bỏ tiền mua ‘Băng Nhan’ này, còn mấy người bọn họ nếu muốn, trực tiếp tìm Nam Cực lão tổ mở miệng là được, chỉ cần không phải quá nhiều, Nam Cực lão tổ dĩ nhiên cũng sẽ không keo kiệt.
Nam Cực lão tổ lại nhìn về phía bàn tám đại Yêu Vương, mấy người này cũng lắc đầu, tám người bọn họ là Kim Liên cao thủ, đồng dạng cũng khinh thường cạnh tranh vật này với một đám tiểu bối.
Nam Cực lão tổ cũng biết bọn họ sẽ không hạ tràng, chẳng qua ý tứ một chút, ánh mắt rất tự nhiên theo như thứ tự nhìn về một bàn phía dưới, chính là bàn của cha con Vân Quảng, đưa tay cười nói:
– Vậy bàn này phái người ra sân trước đi, châm chước cho các vị tự chọn người!
Nói xong hắn xoay người trở về chỗ, ngồi xuống giữa Bắc Cực lão tổ và Đông Phương túc chủ Hùng Uy cười híp mắt nhìn.
Vân Phi Dương lập tức giống như đánh máu gà, ánh mắt quét qua những người ngồi cùng bàn, vừa vặn nhìn thấy lão tử của mình trừng mắt nhìn, ánh mắt lập tức ỉu xìu.
Ngồi cùng bàn với hắn còn có cha con Hắc Vân, bọn họ không dám đoạt bàn của túc chủ tứ phương, bàn của tám đại Yêu Vương cũng không dám đoạt, mới đổi xuống bàn đầu tiên ở phía dưới, Hắc Vân và Vân Quảng vốn dính chắc lấy nhau, cho nên xuất hiện tình cảnh song phương chen chúc một bàn.
Nhưng Vân Quảng và Hắc Vân hiển nhiên sẽ không để tiểu bối tiến ra đầu tiên, đều nâng chén lặng yên không lên tiếng.
—————