Lại nghe Mạc Vân Thiên cũng gọi Đường Quả là muội tử, tất cả suy nghĩ lại, dường như đây là một chuyện kinh thiên động địa.
Đệ tử Vô Hoa tông và Đan Tâm môn cũng gọi Đường Quả một câu thánh nữ cô cô, rồi về sau hai môn phái còn tuyên bố, Đường Quả không chỉ là thánh nữ cô cô của Ma tông mà còn là thánh nữ cô cô của bọn họ.
Từ đó, các môn phái nhỏ còn thừa đều lựa chọn gia nhập Ma tông.
Vốn dĩ không phải họ nên nhanh gia nhập nhanh như thế, nhưng mà Phượng Phi Linh giống như đã phát điên rồi.
Người nghe tin cũng cảm thấy được không ổn.
Phượng Phi Linh mang theo người Tinh Nguyệt môn đại khai sát giới ở địa bàn của ma tu.
Văn Tử Thu cũng không biết bị làm sao, như bị nhập ma giống Phượng Phi Linh, nghe ả răm rắp. Còn Lãnh Dạ Lăng cảm thấy những ma tu này vốn đáng chết, cũng không cản ả, chỉ cần ả vui là tốt rồi.
Mạc Vân Thiên mỗi khi nghe được tin đó, sắc mặt vẫn hiện ra vài phần khổ sở.
‘Mạc đại ca còn buồn chuyện Lãnh Dạ Lăng?”
Mạc Vân Thiên thở dài một hời, “Tốt xấu gì cũng là nuôi từ nhỏ đến lớn. Không rõ trên người ả này có gì để nó mê muội đến thế nữa.”
Đường Quả cúi đầu nhấp trà. Đương nhiên cô biết điểm mấu chốt là ở đâu, nhưng cô sẽ không nói chân tướng cho Lãnh Dạ Lăng.
Cô chỉ đồng ý giữ lại mạng y với Mạc Vân Thiên, còn y phải khổ đến mức nào, không thể bớt đi được.
“Đám đệ tử của ta phải chuẩn bị độ kiếp.”
“Nhanh như thế?” Mạc Vân Thiên lắp bắp kinh hãi, lúc này vẫn chưa đến mười năm mà?
“Hết cách, thiên phú tốt, tu luyện nhanh.” Đường Quả không khiêm tốn gì mà nói, khiến Bạch Vô Thanh đang đứng bên cạnh cũng bật cười. Hắn biết, nhìn thấy cô như thế này thôi cũng tốt.
“Ta đã chọn được chỗ tốt rồi, vài ngày nữa sẽ dẫn ra ngoài.”
“Tiểu Quả, vì sao nàng không độ kiếp?”
Bạch Vô Thanh hỏi ra thắc mắc. Theo tu vi của Tiểu Quả, đã có thể độ kiếp được rồi, nhưng cô cố tình lại không gọi lôi kiếp đến khiến cả hai vô cùng kì quái.
Đường Quả thản nhiên nở nụ cười, “Ta không tính độ kiếp.”
Cô phi thăng có khác gì đi thế giới tiếp theo đâu, phi hay không phi cũng thế. Còn sét đánh hả, ai thèm.