Tần Tiêu đưa miệng hôn lên mặt Lý Tiên Huệ.
Lý Tiên Huệ ngăn miệng của hắn lại.
– Miệng ta đang hôi!
– Ah nha, Ta cũng vậy!
Tần Tiêu liên tục nâng Lý Tiên Huệ, cho nàng đứng lên. Sau đó Lý Tiên Huệ lại lôi kéo hắn đứng lên.
Tần Tiêu kéo nàng vào ngực, hai người dính sát cùng một chỗ:
– Tiên nhi, về sau đừng nói lời chia lìa được chứ? Ta sẽ rất thương tâm. Tuy làm vậy rất lý tính, nhưng mà rất đau đớn nhân tâm. Chúng ta người một nhà, từ đầu đến cuối đã có dây thừng buộc lại rồi. Ý của ta không phải muốn mẫu tử các người bị nguy hiểm. Ta chỉ nói mặc kệ là chuyện gì, đều phải thản nhiên đối mặt. Cho dù lão công ta có bất trắc gì, các ngươi trốn ở Giang Nam có thể an bình sao? — Nhưng mà Tần Tiêu ta hôm nay thề với thiên địa, không có người nào có thể xúc phạm người nhà của ta, bất luận kẻ nào cũng không thể! Vì người nhà của mình ta nguyện ý là địch của thiên hạ!
– Ngươi đừng điên, còn không ngừng lại!
Lý Tiên Huệ hãi hùng khiếp vía bắt lấy tay của Tần Tiêu, che miệng không cho hắn nói tiếp.
– Cái này không phải đại sự gì, phát thề độc làm gì, chẳng phải là làm ta lo lắng hơn sao? Ngươi nói đúng, chúng ta là người một nhà, nên ở cùng nhau. Tiên nhi đã sai rồi, lão công, ngươi tha thứ cho ta…
– Tha thứ cái gì?
Tần Tiêu mỉm cười nâng gương mặt nàng lên:
– Ta cho tới bây giờ không có trách ngươi cái gì.
Môi của hai người dán chặt vào nhau.
Tuy còn có chút đắng chát, nhưng mà vẫn rất ngọt ngào…
Ngư dân đánh cá vẫn thành thành thật thật. Trở về cũng không có rời đi, hắn mang toàn bộ tôm cá của mình ngoan ngoãn đưa tới sơn trang. Tất cả lớn tôm nhỏ gì cũng mấy chục cân
Mọi người thấy Tần Tiêu mang theo Lý Tiên Huệ trở về, hai mắt mang theo nét vui vẻ, nhao nhao buông lỏng một hơi.
Mặc Y đã đem toàn bộ lễ vật đưa cho các tiểu thiếp, nhưng mà những da thú thì không đưa ra ngoài, có chút không nỡ. Lý Tiên Huệ lôi kéo nàng cùng một chỗ, đem những hàng da đưa ra ngoài khiến cho Mặc Y đau lòng.
Lý Tiên Huệ nói ra:
– Những tướng sĩ này theo lão công vào sinh ra tử, đối với thiếp thất hài tử của bọn họ cần quan tâm là phải rồi. Hắn làm thủ lĩnh cũng nên có tâm ý, sau này phần lớn là cơ hội ‘hiến ân tình’.
Buổi nói chuyện này Tần Tiêu cùng Mặc Y không có nói được gì, quả thực còn có chút xấu hổ.
Thừa dịp hai nữ đang nói chuyện phiếm vui vẻ, Tần Tiêu vụng trộm chuồn ra sau, chạy tới phòng bếp. Đầu bếp nha hoàn nhìn thấy hắn đi vào trong bếp, nhao nhao bị dọa hỏng, liên tục không ngừng bái lễ.
Tần Tiêu cười ha hả bảo bọn họ đứng lên, gọi một đầu bếp, nhìn hắn hỏi:
– Trong phủ có gà mẹ không?
– Có ah! Còn có hơn mười con!
– Làm thịt một con đi, ta tự mình xuống bếp, nấu một nồi nước sôi cho ta.
– Ah, cái này…
Đầu bếp này nghe hắn nói thì tưởng rằng Hoàng Hà chảy ngược.
– Sững sờ cái gì? Nhanh đi!
Tần Tiêu cười hắc hắc, sau đó xoắn tay áo bận việc. Trước kia trong quân hắn là đầu bếp; đến Đại Đường, từ nhỏ cũng tự làm cơm, mẫu thân sinh bệnh hai năm đều là hắn túc trực bên giường, thủ hạ đúng là có chút việc. Nấu đồ ăn rất ngon. Nhất là ‘nồi súp’ càng tinh tế.
Không lâu đầu bếp mang gà tới, đã làm sạch sẽ rồi, trong bụng gà còn có chút trứng non, rất bổ cho thân thể.
Tần Tiêu đem những quả trứng này đặt vào trong chén, cầm lấy một con dao phay, trước tiên cắt cổ gà. Sau đó lại chặt làm hai. Sau đó lại chặt đùi và cánh xuống, cổ tay chuyển động như bay, đầu bếp nhìn thấy mà ngây ngốc:
– Hầu Gia không ngờ còn có đao công bực này?
– Muốn luyện sao? Cũng dễ dàng. Lên chiến trường lăn lộn hai năm là được.
Đầu bếp ngạc nhiên sững sờ, trên trán mồ hôi lạnh chảy xuống
Tần Tiêu cười rộ lên, rất quen thuộc cắt vụn con gà, sau đó động thủ cắt vài miếng gừng. Sau đó bỏ vào nồi rán với dầu, đem từng khối gà bỏ vào xào. Sau đó lại bỏ muối và chút rượu vàng, thêm chút nước.