Dương Thanh nhìn thấy cô ta, nở nụ cười thân thiện.
Cô ta từng đi theo Diệp Mạn tới Giang Hải, cũng từng gặp anh.
Hình như tên là Diệp Tiêu Điệp.
Đám người vừa mới chê cười Dương Thanh và Mã Siêu thấy Diệp Tiêu Điệp xuất hiện liền im bặt.
Hai tên bảo vệ canh cổng cũng kinh ngạc, không ngờ Dương Thanh lại quen biết Diệp Tiêu Điệp.
“Các người mắt chó đui mù sao? Anh Thanh là khách quý được ông nội điểm danh mời tới mà các người cũng dám ngăn cản?”
Gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Diệp Tiêu Điệp tràn đầy tức giận.
Sau khi rời khỏi Giang Hải, cô ta vẫn luôn nhớ nhung Dương Thanh, nhất là khi biết anh đã kết hôn lại càng đau lòng khôn tả.
Một năm trước cô ta bị cướp biển bắt đi, suýt bị làm nhục, may có Dương Thanh như thần linh từ trên trời giáng xuống cứu giúp.
Tới tận bây giờ, cảnh tượng lúc ấy vẫn khắc sâu trong ký ức của cô ta.
“Thưa cô Điệp, chúng tôi cũng chỉ làm theo quy định.
Không có thư mời không được phép đi vào, xin cô Điệp hiểu cho!”
Hai tên bảo vệ rất kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Nghe vậy, Diệp Tiêu Điệp tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Ý của các người là, đến cả tôi cũng không có tư cách dẫn họ vào sao?”
Hai tên bảo vệ tỏ ra khó xử, gật đầu đáp: “Xin cô Điệp đừng làm khó chúng tôi!”
“Chết tiệt! Các người dám ngăn cản tôi sao? Chẳng lẽ tôi không có thư mời thì cũng không được vào à?”, Diệp Tiêu Điệp giận dữ quát.
Dương Thanh không khỏi cau mày.
Nếu anh còn chưa nhận ra có người trong nhà họ Diệp đang nhắm vào mình thì đúng là thằng ngu.
Anh không ngờ đến cả Diệp Tiêu Điệp cũng bị đám bảo vệ của gia tộc chống đối.
“Cô Điệp đương nhiên có thể tự do đi vào, nhưng người ngoài không có thư mời tuyệt đối không được phép vào”.
Bảo vệ thành thật nói, không hề nhún nhường.
Rõ ràng, có người âm thầm dặn dò nên bọn họ mới dám chống đối Diệp Tiêu Điệp như vậy.
Người đứng sau chắc chắn có thân phận và địa vị cao hơn Diệp Tiêu Điệp.
“Nhà họ Diệp đã không chào đón, tôi cũng không cần tham gia bữa tiệc này làm gì”.
Dương Thanh bỗng lên tiếng, lập tức quay người định rời đi.
“Anh Thanh chờ đã!”
Diệp Tiêu Điệp đỏ bừng mắt nói: “Anh chờ một chút, em lập tức gọi người tới”.
“Xin cậu Thanh dừng bước!”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên.
Đám người nhao nhao nhìn sang.
Diệp Vô Song tươi cười bước xuống khỏi chiếc Bentley màu đen, vội vàng đi về phía Dương Thanh.
“Em cũng tới rồi à?”
Lúc trông thấy Diệp Tiêu Điệp, Diệp Vô Song hơi kinh ngạc nhưng che giấu rất kĩ.
Dương Thanh nhìn chằm chằm Diệp Vô Song, muốn nhìn ra gì đó từ người anh ta.
Nhưng anh chẳng nhìn ra được gì.
Hoặc là Diệp Vô Song diễn quá tốt, hoặc là anh ta thực sự quên đưa giấy mời cho Dương Thanh.
“Xin lỗi cậu Thanh, tôi đến chậm!”
Diệp Vô Song đi tới trước mặt anh, thái độ khiêm tốn, vẻ mặt áy náy.
Dứt lời, anh ta quay sang quát hai tên bảo vệ: “Các người to gan lắm, đến cả khách quý của ông nội tôi cũng dám ngăn cản!”
Nghe vậy, hai tên bảo vệ hoảng hốt quỳ xuống, sợ xanh mặt nói: “Cậu Song, chúng tôi không biết cậu Thanh là khách quý của ông chủ.
Nếu không cho chúng tôi mười lá gan cũng không dám vô lễ với cậu Thanh!”
“Bây giờ lập tức tới phòng tài vụ nhận tiền lương rồi cút khỏi Yến Đô đi.
Nếu tôi biết hai người dám ở lại Yến Đô, đừng trách tôi không nương tay!”
Trong mắt Diệp Vô Song thoáng hiện lên sát khí.
Hai tên bảo vệ sợ hãi vội vàng chạy đi.
“Đứng lại!”
Mã Siêu đột nhiên quát lớn, nhìn chằm chằm hai tên bảo vệ: “Giải thích rõ ràng rồi hẵng đi! Nếu không giải thích rõ, tôi tiễn các người xuống mồ!”
“Rầm!”
Dứt lời, Mã Siêu đạp mạnh một cái.
Bàn đá xanh vỡ nát trước ánh mặt khiếp sợ của mọi người, gây ra tiếng vang thật lớn.
Cơ mặt Diệp Vô Song đứng bên cạnh chợt co quắp, hai mắt lóe sáng.
.