– Được, liều mình cùng quân tử.
Hai người vừa quát vừa uống rượu, lập tức ném Dịch Thanh qua một bên. Bởi vì tâm tính thống khoái, lại không dùng pháp lực áp chế tửu lực cho nên bọn họ say rượu suốt một ngày đêm, cũng không biết uống bao nhiêu mà say tới mức ngã xuống mặt dất.
Nhìn thấy Thiên Huyễn, tâm tư ưu thương bởi vì đệ đệ chết của Nhiếp Vân giảm đi rất nhiều. Lại nói, trong Tử Hoa động phủ cũng rất an toàn, không có gì cố kỵ cho nên cũng say mèm.
– Thật không biết hai gia hỏa này làm gì..
Thấy hai người uống say, Dịch Thanh im lặng một hồi.
– Ha ha, đây mới là huynh đệ. Nói thật ta ở cùng với chủ nhân thời gian dài như vậy mà lần đầu tiên nhìn thấy người cao hứng, hưng phấn như vậy. Trước kia người rất khổ cực, gian nan, dường như luôn lo lắng tới cái gì đó. Một khi buông ra những thứ này mới trở nên như hôm nay.
Tiểu Hổ đứng bên cạnh, vừa cười vừa nói.
– Ngươi là yêu sủng của hắn… Có lẽ biết rất nhiều chuyện của hắn nha. Có thể nói với ta một chút hay không?
Mặc dù biết thiếu niên trước mắt có người trong lòng nhưng mà Dịch Thanh vẫn không nhịn được hỏi thăm, trong mắt tràn ngập hi vọng.
– Được.
Tiểu Hổ cười.
Nó đi theo Nhiếp Vân thời gian dài nhất, tuy rằng tu vi không phải là cao nhất trong đám yêu sủng, tuổi cũng không phải là lớn nhất nhưng mà tư lịch tuyệt đối là già nhất, cho nên những yêu sủng khác không có tư cách nhúng tay vào.
– Được rồi, đây là chuyện của chủ nhân ta ở Lạc Thủy Thành, chuyện về sau ta cũng không biết, có lẽ chúng biết rõ hơn ta, ngươi hỏi bọn chúng đi.
Tiểu Hổ cười, nói chuyện Nhiếp Vân ở Lạc Thủy Thành ra một lần.
Đương nhiên cũng chỉ nói những việc vặt vãnh, chuyện Lạc Khúc mộ, nó biết rõ nặng nhẹ cho nên không nhiều lời.
– Chuyện về sau của chủ nhân để ta nói đi. Nghiêm túc mà nói ta là yêu sủng thứ hai của chủ nhân…
Tiểu Phong đi tới.
Tứ đại yêu sủng cũng không ngốc, đều có thể nhìn ra tâm ý của nữ nhân này với chủ nhân. Nàng đã muốn biết chuyện về chủ nhân thì đám yêu sủng nhàn rỗi này cũng tình nguyện nói.
– Sau khi tiểu chủ nhân của Nhiếp Đồng chết đi, chủ nhân đjai náo trong Thành cổ chi thành, diệt hoàng thất Thần Thánh đế quốc và Kiền Khánh tông… Sau đó mang theo chúng ta cưỡi truyền tống trận, rời khỏi Khí Hải đại lục. Về sau gặp phải biến cố không gian, bị thương, lại được ngươi cứu… Chuyện sau đó ngươi cũng biết rồi đó.
Tiểu Phong nói.
Hắn giống như Tiểu Hổ, cũng chỉ nói chút việc vặt trong cuộc sống, các loại chuyện như làm sao cướp được Tử Hoa động phủ cũng không nói nhiều, đương nhiên cũng bởi vì hắn cũng không quá rõ ràng cho lắm.
Chuyến đi Tử Hoa động phủ, Nhiếp Vân chỉ đem Nhiếp Đồng, về sau bởi vì nhắc tới chuyện động phủ cho nên Nhiếp Vân sẽ nhớ tới đệ đệ, vì vậy tứ đại yêu sủng cũng không dám hỏi nhiều.
– Ngươi nói hắn.. Vì đệ đệ mà uống say luyện kiếm, luyện suốt bảy ngày sao?
Nghe thấy Tiểu Phong nói vậy hai mắt Dịch Thanh ướt át.
Nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra khi đó Nhiếp Vân tuyệt vọng và đau lòng thế nào. Nếu như không phải như vậy thì từ một người không uống rượu tuyệt đối khó có thể trở nên thích uống rượu như vậy. Tuyệt đối không thể có một người luyện kiếm trong núi rừng suốt bảy ngày.
Tuyệt đối không thể có một ý niệm thành ma, tiêu diệt hoàng thất Thần thánh đế quốc… Còn có Kiền Khánh tông.
Nghĩ tới những chuyện này, trái tim Dịch Thanh run rẩy một hồi.
Thiếu niên trước mắt không kém nàng bao nhiêu tuổi, tuy chỉ mười bảy mười tám tuổi nhưng lại trải qua nhiều chuyện như vậy, trải qua thống khổ lớn như vậy, khó trách hắn lại thành thục như thế, trong mắt không nhìn ra tuổi tác..
– Khó trách hắn vẫn luôn muốn nghe ngóng tin tức về Linh Hồn triệu hoán sư, khó trách hắn vì tin tức mà tình nguyện đi Nguyên Tâm tông… Hóa ra là vì đệ đệ của hắn.
Biết rõ cảm tình của Nhiếp Vân với đệ đệ mình, rốt cuộc Dịch Thanh đã hiểu vì sao thiếu niên trước mắt lại chấp nhất như vậy.
– Hắn là người trọng tình trọng nghĩa, là nam nhân có đảm đương.
Cảm thán một tiếng, nhìn hai người bởi vì uống say mà nằm trên mặt đất, Dịch Thanh nở nụ cười ngọt ngòa.
Roẹt Roẹt…