Minh Thù nói khó, Lữ Cục nhíu mày: “Vậy cô Đào Tiễn làm thế nào để bảo đảm rằng yêu sẽ không hại người?”
“Cái này không cần ông phải quan tâm, ta sẽ giải quyết.”
“Cô Đào Tiễn giải quyết thế nào?” Lữ Cục nhìn qua thì ôn hòa nhưng thực ra là đang ngầm giấu đi sự sắc bén:
“Yêu quái trên toàn quốc, cô Đào Tiễn biết được bao nhiêu? Hiện tại cô có thể thống lĩnh được những yêu quái này, nhưng cô chắc chắn cô có thể thống lĩnh được tất cả yêu quái?
Minh Thù thong dong tự tin mỉm cười: “Tôi có thể.”
Lữ Cục: “…”
Đàm phán kết thúc trong sự không vui.
Đại Bảo đã khôi phục lại dáng vẻ quốc bảo của hắn, lúc này đang ôm măng gặm, hàm hồ hỏi Minh Thù: “Đại vương, bọn họ nhất định sẽ còn quay lại.”
Minh Thù đương nhiên biết bọn họ sẽ còn quay lại, một ngành mà quốc gia thành lập ra, sao có thể nói tan là tan.
Minh Thù tìm đến phú hào của giới yêu tinh, sai bọn họ đi mua lại thôn Loan Nguyệt.
Phú hào có tiền, tỏ ý sẽ lập tức đi làm luôn.
….
Két…
Minh Thù đẩy cửa sân.
Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, hoa đào phủ kín lối, phủ thành một lớp dày, lúc giẫm lên giống như đạp lên vải bông vậy.
Hoa Giản ngồi trước bàn đá dưới gốc cây, hắn bò lên bàn ngủ.
Lúc Minh Thù và văn phòng yêu quái giằng co thì Hoa Giản đã không còn đến văn phòng yêu quái làm nữa rồi.
Minh Thù giẫm lên cánh hóa đào, đi tới trước mặt hắn, hồi lâu mới đưa tay kéo kéo lông mày của hắn.
“Đào Tiễn”. Hoa Giản nắm lấy cổ tay của Minh Thù, lấy tay của cô áp lên mặt của mình, không hề mở mắt.
“Tôi rất nhớ cô.”
“Vậy mà anh còn giết Giản Oánh.”
“Không phải là do tôi giết”. Không thể thừa nhận, mặc dù hắn không biết là tại sao nhưng hắn vô thức nhận ra rằng nếu như thừa nhận thì sẽ chết chắc.
Lão tử tuyệt đối không phải là vì sợ cô.
Nếu như thừa nhận, nhiệm vụ kia chắc chắn sẽ không làm được!
“Vậy thì tại sao cô ta lại chết?”
“Ngoài ý muốn.”
“Lừa gạt người ngoài thì còn được, chứ là tôi thì không được.” Minh Thù rút tay về, đi tới dưới gốc hoa đào.
Hoa Giản mở mắt ra: “Cô rõ ràng không thích cô ta, vì sao lại quan tâm đến sự sống chết của cô ta như vậy?”
Minh Thù chống vào thân cây, quay đầu mỉm cười: “Rõ ràng anh cũng không có thù với cô ta, vì sao lại muốn giết cô ta?”
Hai người nhìn nhau không nói gì. Có dòng điện truyền trong không khí, dường như rằng ai dời tầm mắt đi trước, ai chột dạ thì người đó sẽ thua.
Trong chớp mắt, Hoa Giản liền muốn thốt ra lời.
Nhưng hắn tự bóp mình một cái, đè xuống ý nghĩ đáng sợ bên trong đầu mình.
“Giết yêu rồi!”
“Cứu mạng! Vô lễ!”
Giọng nói của cỏ nhỏ từ bên ngoài tường truyền vào. Minh Thù cười, dời tầm mắt, đầu ngón tay gõ nhẹ lên thân cây, tốc độ rơi xuống của hoa đào có thể thấy được bằng mắt thường.
“Cô làm gì đấy?” Hoa Giản nhíu mày.
“Dọn nhà.”
Hoa Giản đứng lên: “Đi đâu?”
Cô dọn nhà rồi thì lão tử phải làm sao?
Minh Thù lại không hề giấu giếm: “Thôn Loan Nguyệt.”
Cây đào hóa thành điểm sáng bay vào trong cơ thể Minh Thù. Hoa đào trong sân đều biến mất sạch sẽ, không sót lại chút gì.
Minh Thù nhấc chân đi ra ngoài, Hoa Giản ôm lấy cô từ phía sau: “Hoa Giản, tôi thích em.”
Thích em.
Vì sao?
Không biết…
Dù sao thì…
Hoa Giản cứ ôm Minh Thù như vậy, không nói gì.
Hắn muốn phủ nhận điều gì đó nhưng lại không biết phải phủ nhận từ đâu, có chút mờ mịt luống cuống, hắn có thể nghe rõ được tiếng tim mình đang đập.
Hoa Giản nắm thật chặt cánh tay, ôm Minh Thù càng chặt hơn nữa, tăng giọng lên nói: “Tôi thích em.”
Minh Thù đẩy tay hắn ra, bước ra ngoài. Hoa Giản vẫn đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ nhìn cô.
Minh Thù đi tới cửa, hơi quay đầu lại: “Còn không đi, định để tôi rước kiệu đến đưa anh đi sao?”
Khóe miệng Hoa Giản không nhịn được mà nhếch lên: “Em đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến gì.”
“Ồ.” Minh Thù “ồ” một tiếng sau đó không nói gì nữa.
Hoa Giản sợ hãi, mím môi đi ra ngoài, trịnh trọng bổ sung: “Tôi sẽ rước kiệu đến cưới em.”
Minh Thù bị đả kích: “Tìm một công việc trước đã, để mua kiệu.”
Hoa Giản: “…”
Lão tử có tiền tiết kiệm!
Cho dù không đi làm thì cô cũng không chết đói được!
Hoa Giản bước ra sân, hắn đóng cửa sân, lúc này mới đuổi theo Minh Thù: “Coi như em đồng ý lời tỏ tình của tôi rồi nhé?”
“Không.”
“…”
Đao đâu rồi!