Diệp Vô Song khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc một bộ vest thoải mái, đầu tóc gọn gàng, khí chất hơn người.
Trên gương mặt góc cạnh nở nụ cười mang vẻ ung dung xen lẫn vài phần tự tin.
Lúc Dương Thanh đang đánh giá Diệp Vô Song, đối phương cũng đánh giá lại anh.
Đây là lần đầu tiên Diệp Vô Song gặp Dương Thanh.
Từ khi bước vào văn phòng, anh ta đã bị ánh mắt của Dương Thanh hấp dẫn.
Đôi mắt ấy vô cùng sắc bén, khiến anh ta có cảm giác ánh mắt của Dương Thanh như đang nhìn một xác chết.
Trong ánh mắt của anh không có chút tình cảm nào, lạnh lùng, sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Chỉ mới nhìn thấy một lần, Diệp Vô Song đã biết chàng trai trước mắt không hề đơn giản như tin tức nhà họ Diệp điều tra được.
“Cậu là cậu Thanh phải không?”
Diệp Vô Song chủ động giơ tay ra, tươi cười hỏi Dương Thanh.
Dương Thanh không bắt tay anh ta, lạnh nhạt nói: “Ngồi đi!”
Diệp Vô Song chợt có cảm giác như đi gặp phụ huynh.
Khí thế trên người Dương Thanh cực kỳ mạnh mẽ, dù là gặp ông chủ Diệp cũng không khiến anh ta cảm thấy áp lực như vậy.
Diệp Vô Song bình tĩnh thu tay về, mỉm cười ngồi xuống ghế đối diện Dương Thanh.
“Anh Song tìm tôi có chuyện gì?”
Dương Thanh lên tiếng hỏi.
Anh không thân quen với nhà họ Diệp, càng không cần phải tươi cười niềm nở.
Nếu không vì Diệp Mạn là mẹ đẻ của Tần Thanh Tâm, nhà họ Diệp đã bị Dương Thanh cho vào sổ đen từ lúc bà ta lấy thân thế của cô ra uy hiếp anh rồi.
“Tối nay là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội tôi.
Gia tộc bảo tôi tới mời cậu tham dự”.
Giọng nói của Diệp Vô Song rất dễ nghe, như gió xuân tươi mát.
Dương Thanh kinh ngạc nghĩ, ông nội của Diệp Vô Song chính là chủ nhà họ Diệp.
Lão ta mừng thọ tám mươi tuổi lại mời anh tới, còn cho đứa cháu được gia tộc vô cùng coi trọng đến mời.
“Tôi cũng đang định đi gặp ông chủ Diệp.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông ấy, đương nhiên tôi sẽ đi”.
Dương Thanh đáp.
Lần này tới Yến Đô, ngoại trừ giải quyết hôn nhân của Ngải Lâm, Dương Thanh cũng muốn tiếp xúc với tám gia tộc đứng đầu yến Đô một chút.
Còn việc của tập đoàn Nhạn Thanh chỉ là ngoài ý muốn.
Bởi vì vẫn chưa cân nhắc nên đối mặt với gia tộc Vũ Văn thế nào nên Dương Thanh vẫn lần lữa mãi không chịu đến Yến Đô.
Nếu không phải giúp đỡ Ngải Lâm bị ép hôn, anh sẽ không đến đây sớm như vậy.
Sau khi đến mới biết Lạc Bân phải chịu rất nhiều áp lực, trong cơn tức giận mới thay máu cả tập đoàn Nhạn Thanh.
Không kể quan hệ của Diệp Mạn và Tần Thanh Tâm, địa vị của nhà họ Diệp ở Yến Đô cũng đủ khiến Dương Thanh muốn tiếp xúc với bọn họ.
Bây giờ cơ hội bày ra trước mắt, đương nhiên anh sẽ không bỏ lỡ.
Nghe thấy Dương Thanh nhận lời, Diệp Vô Song vui vẻ cười nói: “Vậy thì tôi xin về trước.
Hẹn gặp lại cậu ở nhà họ Diệp vào tám giờ tối nay!”
“Được!”
Dương Thanh gật đầu đáp.
Sau khi Diệp Vô Song rời đi, Mã Siêu mới lên tiếng: “Anh Thanh, nhà họ Diệp chủ động như vậy, chỉ e không đơn giản!”
Dương Thanh bất ngờ nhìn anh ta: “Xem ra cậu ở Yến Đô một thời gian đã tiến bộ hơn rồi”.
Mã Siêu ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Theo em được biết, đám người nhà họ Diệp đều không phải dạng vừa đâu.
Nếu họ chỉ biết chút ít về thân phận của anh, hoàn toàn không đủ để phái Diệp Vô Song tự mình đến mời anh tham gia tiệc mừng thọ”.
Dương Thanh gật đầu nheo mắt, chợt nhớ lại chuyện về bố đẻ Tần Thanh Tâm mà Diệp Mạn từng kể.
Anh không biết chuyện này là thật hay giả.
Nhưng nếu là thật, nhà họ Diệp chính là kẻ thù giết chết bố đẻ của Tần Thanh Tâm.
Dương Thanh là chồng cô, không thể tha cho bọn họ.
“Không cần biết nhà họ Diệp có phải dạng vừa hay không, chỉ cần biết nếu họ dám tìm đường chết, chúng ta cứ cho họ toại nguyện!”
Dương Thanh chợt lên tiếng, vẻ mặt tràn đầy sát khí.
.