Lưu Dụ thong dong nói: “Hoàn Huyền thật ngu xuẩn, đỡ cho chúng ta rất nhiều công phu. Chỉ cần thắng hai trận chiến khốc liệt nữa, Kiến Khang sẽ như vật trong túi chúng ta.”
Ánh mắt mọi người đều bừng sáng.
Hà Vô Kỵ nói: “Sau khi Hoàn Huyền xưng đế, khẳng định sẽ lập tức phát lệnh, sai quân đội Giang Thừa dọc theo bờ sông tấn công chúng ta. Chúng ta có nên dĩ dật đãi lao không nhỉ?”
Lưu Dụ đáp: “Trong khi chúng ta định hạ sách lược này, đều không hiểu được Hoàn Huyền sẽ nóng lòng xưng đế như thế, càng không có nghĩ tới Hoàn Huyền đem hết binh lực đóng ở Phúc Chu sơn, mọi chiều hướng đều chứng tỏ Hoàn Huyền đã sợ hãi. Bất quá Vô Kỵ nói cũng có lý, với sự tự cao tự đại của Hoàn Huyền, khẳng định không có cách nào nuốt trôi việc Quảng Lăng bị đoạt. Hắn cảm thấy sỉ nhục vì Hoàn Hoằng bị giết, cho nên sẽ hạ lệnh cho quân đội Giang Thừa đến đánh chúng ta, như thế chúng ta sẽ có cơ hội để khai thác.”
Chúng tướng gật đầu đồng ý. Với những liệu định như thần của Lưu Dụ, bọn họ đã sớm tâm phục khẩu phục, vì thế sẽ tuyệt không hoài nghi.
Lưu Dụ cũng tự hiểu việc của mình, biết được thứ mình cần phải tìm ra là cái cớ để có thể sớm tấn công Kiến Khang.
Tướng lĩnh Lưu Đạo Quy nói: “Ngô Phủ Chi và Hoàng Phủ Phu là mãnh tướng trong tay Hoàn Huyền, dày dặn kinh nghiệm chiến đấu. Nếu như chúng đến tấn công, sẽ sử dụng kế nghi binh, khiến chúng ta không hiểu rõ ràng là rốt cuộc bọn chúng tấn công Quảng Lăng hay là Kinh khẩu. Điều đó sẽ khiến binh lực của chúng ta phân tán, khó có thể chống cự.”
Mình hổ của Lưu Dụ chấn động mạnh thốt: “Đúng!”
Tất cả mọi người ngạc nhiên trừng mắt nhìn gã, không rõ vì sao gã lại có phản ứng dữ dội như vậy.
Lưu Dụ lại có cảm giác sương mù giăng đầy trời, bởi vì gã đã nghĩ đến phương pháp phá địch, nắm giữ phương pháp duy nhất để thắng trận. Đó tuyệt không phải là dĩ dật đãi lao, bởi vì bằng vào binh lực trước mắt của gã, thật sự khó có thể giữ vững hai tòa thành trì. Một khi nếu địch nhân thành công cắt đứt liên lạc giữa Quảng Lăng và Kinh khẩu, khiến Hoàn Huyền khôi phục tin tưởng, Kinh Châu quân sẽ cuồn cuộn không ngừng tấn công, lúc đó gã chỉ còn nước chuốc lấy thất bại. Đột nhiên hiểu rõ điều này, khiến gã không lăn tăn chuyện vì lý do cá nhân mà không để ý đến đại cục nữa.
Lưu Dụ đón nhận ánh mắt nghi hoặc của mọi người, cõi lòng đã sáng sủa, nói: “Địch nhân có kế nghi binh của chúng, chúng ta cũng có thủ pháp mê hoặc địch của ta. Chỉ cần khiến địch nhân tin tưởng sâu sắc chủ lực của chúng ta tập trung tại Quảng Lăng, ta sẽ có phương pháp khiến quân địch thua trận này.”
Một tướng lĩnh khác là Mạnh Sưởng nói: “Việc này tịnh không dễ dàng. Chỉ cần thám tử của quân địch thấy được nhiều hay ít thuyền neo tại phụ cận Quảng Lăng, sẽ hiểu được tình hình của chúng ta.”
Lưu Dụ mỉm cười nói: “Giả thiết binh lực của chúng ta thật sự tập trung tại Quảng Lăng thì như thế nào?”
Mọi người kinh ngạc.
Lưu Dụ thong dong nói: “Đầu tiên, chúng ta cần thể hiện thái độ toàn diện tiến công Kiến Khang. Ở phương diện này, Hoàn Huyền cho bọn ta thời cơ tốt nhất. Ngày mai khi hắn đăng cơ xưng đế, chúng ta sẽ phát hịch văn công bố với thiên hạ là muốn thảo phạt Hoàn Huyền, sau đó điều động quân đội, giả đò tùy thời có thể tiến công sang phía tây. Kế này là nhằm vào hai gã từng trải trận mạc Ngô Phủ Chi và Hoàng Phủ Phu mà phát huy. Nếu các ngươi là bọn chúng thì sẽ có phản ứng thế nào?”
Ngụy Vịnh Chi vỗ đùi nói: “Đương nhiên là rình rập mà tiến, lấy kỳ binh đột tập Kinh khẩu từ xa. Chỉ cần chiếm được Kinh khẩu, chúng ta không những không dám tiến sang phía tây, mà còn phải lo lắng có thủ được Quảng Lăng hay không.”
Lưu Dụ hồi phục sinh cơ, hai mắt loang loáng những tia nhìn trước đây chưa từng có, trầm giọng: “Các huynh đệ! Trước mắt đúng là cơ hội ngàn năm có một để kiến lập nên chiến công bất hủ. Chỉ cần có thể phá quân Kinh châu ở Giang Thừa, tình thế sẽ hoàn toàn nghịch chuyển, thế chủ động sẽ rơi vào tay chúng ta. Khi đó chỉ cần thừa thắng mà tiến, tiếp tục phá quân địch tại Phúc Chu sơn, Kiến Khang coi như đã thuộc về chúng ta rồi.”
Khổng lão đại hỏi: “Làm thế nào để phá quân địch tại Giang Thừa?”
Lưu Dụ đáp: “Chúng ta an bài hai ngàn tinh kỵ, bí mật vượt sông, sang bờ Nam ngày nghỉ đêm đi, tiến thẳng tới Giang Thừa. Khi địch quân tiến đánh Kinh khẩu, Lưu Dụ ta sẽ đích thân lĩnh suất hai ngàn tinh kỵ này, đánh vào hông chặn đứng địch nhân. Chỉ cần đánh bại tiên phong bộ đội của địch, chúng ta sẽ toàn diện phát động, lấy chiến thuyền chở binh sĩ, mãnh liệt công kích quân địch. Đến lúc đó xem Ngô Phủ Chi và Hoàng Phủ Phu còn có thể chịu được bao lâu.”
Ánh mắt mọi người lập tức sáng lên.
Lúc này thủ hạ báo lại, Lưu Nghị và Lưu Mục Chi đã lên thuyền để đến Quảng Lăng.
Mọi người đồng thanh kêu to, cùng hiểu được Thiên Sư Quân đã thua, nếu không hai người đó đâu có thể bỏ đến Quảng Lăng được.
Lưu Dụ cười to nói: “Cái này gọi là trời cũng giúp ta, cao thủ để khởi thảo hịch văn thảo phạt Hoàn Huyền rốt cuộc cũng tới.”
Yến Phi trở lại hoa trạch của Lý Thục Trang, người ra gặp gỡ chàng chính là Đồ Phụng Tam. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Đồ Phụng Tam giống như biến thành một người khác, sinh khí bừng bừng, thần thái bay bổng, vừa gặp đã nói: “Lão ca đã đi đâu, thế mà gọi là canh chừng sao?”
Yến Phi đương nhiên hiểu rằng không phải y trách mình, chỉ là trêu chọc mà thôi, chàng vui vẻ nói: “Ta vừa gặp Mộ Thanh Lưu, ngươi đã thành công cuỗm được trái tim mỹ nhân nên tâm tình thăng hoa có phải không?”
Đồ Phụng Tam nghe vậy khá kinh ngạc, nói: “Thực sự ta không thể nghĩ được ngươi đi gặp Mộ Thanh Lưu, đi vào rồi hãy nói xem như thế nào?”
Tiếp theo hướng về phía hoa trạch của Lý Thục Trang tiến vào, một lát sau hai người đến thư trai tại Đông viên trong nhà nhưng không thấy Lý Thục Trang.
Sau khi hai người ngồi xuống, Đồ Phụng Tam nói: “Ngươi nên biết rằng, Thục Trang nói cho ta biết Mộ Thanh Lưu đã nhận thua rút lui. Người này thật là một nhân vật vĩ đại, có thể nâng lên đặt xuống, tuyệt không phải là tuồng vớ vẩn.”
Yến Phi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Chàng ngạc nhiên hỏi: “Phu nhân đã đi đâu rồi?”
Vẻ mặt Đồ Phụng Tam lộ vẻ vui mừng đáp: “Nàng quay lại Hoài Nguyệt lâu lấy giấy tờ đất đai nhà cửa, sẽ trở về nhanh thôi!”
Yến Phi cẩn thận dò xét y, cười nói: “Chỉ nhìn bộ dạng Đồ huynh xuân sắc đầy mặt cũng hiểu rõ ràng kết quả.”
Đồ Phụng Tam tràn ngập cảm xúc nói: “Nhân sinh thật sự kỳ quái, đột nhiên một sự kiện xảy đến mà làm cả cuộc sống thay đổi. Thục Trang khẳng định thực lòng đối với ta, bởi vì nàng căn bản không cần phải gạt ta. Bất quá đúng như Nhậm hậu nói, phải xem nàng có sẵn sàng thoát ly Ma môn mà đến với ta không.”
Yến Phi quan tâm hỏi: “Các ngươi có bàn bạc qua về chuyện này không?”
Đồ Phụng Tam đáp: “Ta không nghĩ ép buộc nàng, tất cả do nàng quyết định. Nếu lòng nàng vẫn đặt ở Ma môn, ta tuyệt sẽ không miễn cưỡng nàng.”
Yến Phi nói: “Nàng nói đi lấy giấy tờ nhà đất, có lẽ chỉ là cái cớ. Sự thật là cũng đi gặp Mộ Thanh Lưu để đề xuất thỉnh cầu thoát ly Ma môn.”
Đồ Phụng Tam cười khổ: “Hy vọng là như thế! Nhưng ta không dám tưởng tượng, sợ hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Lại sợ Mộ Thanh Lưu ngăn trở.”
Yến Phi nói: “Đồ huynh không cần lo lắng, Mộ Thanh Lưu đã một lời đáp ứng, chỉ cần là ý nguyện của phu nhân, y tuyệt không gây cản trở.”
Đồ Phụng Tam chấn động hỏi: “Có dễ dàng như vậy không?”
Yến Phi đáp: “Mộ Thanh Lưu đã thực lòng nói cho ta biết. Bây giờ điều Mộ Thanh Lưu sợ nhất chính là chúng ta thắng không nương tay, trừ tan diệt tận Ma môn. Nhưng sự thật là tương lai trong một đoạn thời gian dài, có thể là trong phần đời còn lại của Lưu Dụ, Ma môn cũng khó bùng nổ được. Nếu Lý Thục Trang một lòng muốn thoát ly Ma môn, cương quyết giữ nàng lại cũng đâu có ý nghĩa gì? Chỉ cần nàng khẳng khái giao ra điển tịch mà nàng bảo quản, an bài ổn thỏa người kế thừa, Mộ Thanh Lưu không có lý gì không thoải mái chấp nhận, giúp nàng thỏa ước nguyện.”
Đồ Phụng Tam gật đầu tỏ vẻ đồng ý nói: “Hành sự của người trong Ma môn thật khó mà phán xét theo lẽ thường. Nói không chừng Mộ Thanh Lưu nhìn trúng Ma môn bí điển trong tay Thục Trang để thân kiêm sở trường hai phái, những muốn võ công lại có đột phá.”
Yến Phi nói: “Muốn kiêm sở trường hai phái dễ dàng như vậy sao? Trừ phi Mộ Thanh Lưu hóa tán hết nội công không thương tiếc, bắt đầu từ số không. Nếu không mỹ mộng này, chỉ có truyền nhân của y, hoặc đồ tôn đồ tiếc của y họa chăng mới có hy vọng.”
Hiển nhiên Đồ Phụng Tam tăng nhiều hy vọng, tâm tình tốt hơn, cười nói: “Điều này là cái mà chúng ta không thấy được!”
Yến Phi lộ ra thần sắc như nghe ngóng được cái gì, nói: “Trở lại rồi!”
Đồ Phụng Tam sau chàng một chút cũng nghe được tiếng gió của y phục, Lý Thục Trang thanh thoát xuất hiện ở cửa ra vào, nhìn thấy Yến Phi thần sắc vẫn bình tĩnh, bằng tư thế yểu điệu, mềm mại và duyên dáng nhẹ nhàng bước tới, đến bên cạnh Đồ Phụng Tam ngồi xuống, thân mật nhìn y rồi mới nói: “Thục Trang đã gặp qua Yến công tử.”
Yến Phi vội vàng đáp lễ.
Lý Thục Trang mỉm cười nhìn Yến Phi, tràn đầy vui vẻ nói: “Đại ân không lời nào kể xiết, Thục Trang và Tam lang có thể có được ngày hôm nay, tất cả là do Yến công tử ban tặng.”
Đồ Phụng Tam mừng rỡ trên cả hy vọng.
Yến Phi cũng cảm thấy hứng khỏi tinh thần, nói: “Phu nhân chính là đi gặp Mộ huynh.”
Lý Thục Trang mừng rỡ cởi mở tấm lòng nói: “Ngay khi Thánh quân một lời đáp ứng thỉnh cầu của Thục Trang, ta thật sự không dám tin vào tai của mình nữa. Nếu không phải do Yến công tử đích thân nói với Thánh quân, việc này căn bản không có khả năng. Lúc đó, ta cảm giác mình có được một cuộc sống hoàn toàn mới. Ôi! Cái gì mà ‘tranh hùng đấu thắng’, ta đã sớm mệt mỏi đến chết với nó rồi.”
Tiếp theo nhìn Đồ Phụng Tam, âu yếm nói: “Chẳng biết kiếp trước có món nợ tình gì với y không mà kiếp này phải dâng hiến hoàn toàn cho y.”
Đồ Phụng Tam nghiêm nét mặt nói: “Đồ Phụng Tam ta tuyệt sẽ không để Thục Trang thất vọng.”
Lý Thục Trang vui vẻ nói: “Ta còn muốn đi làm một việc, xong xuôi tự nhiên sẽ tìm Tam lang.”
Đồ Phụng Tam đáp: “Hiểu rồi!”
Yến Phi cười nói: “Đây là lúc để hóa giải đan độc trong nội thể của phu nhân, theo phán đoán của ta, trước bình minh ngày mai sẽ đại công cáo thành.”
Lại do dự nói: “Bất quá đan tán tuy có thể khiến cho phu nhân nhất thời khoái lạc, nhưng thủy chung chỉ có hại. Nhậm hậu đã nói qua, nàng chỉ có thể giảm tối thiểu tác hại của đan tán chứ không thể trừ hẳn do đó không nên lạm dụng.”
Lý Thục Trang bối rối nói: “Ta đã hạ quyết tâm không dùng đan dược, vì ta đã có Ngũ thạch tán tốt nhất trên đời, đó chính là Tam lang! Y cam đoan không có ‘đan độc’, hà cớ gì ta lại đi dùng cái khác? Đúng không? Tam lang!”
Đồ Phụng Tam nghe được cười rộ lên.
Tận đáy lòng Yến Phi vì lão bằng hữu mà thấy cao hứng. Những lời yêu đương như vậy, chỉ có Lý Thục Trang mới biết, cũng chỉ có nàng mới dám nói ra. Chàng có thể cam đoan, Lý Thục Trang có bản lĩnh khiến Đồ Phụng Tam quên được tất cả đau xót, chỉ mê mẩn với cuộc sống uyên uyên ương ương ấy.