“Trần Dạ à, là phụ thân có lỗi với con và thân nương, phụ thân biết sai rồi, theo ta về nhà đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn Diệp Thành với vẻ mặt áy náy.
“Trần Dạ, ta biết con nhất thời không thể chấp nhận chúng ta nhưng mọi thứ sẽ tốt lên thôi”, Hoa Tư cũng mỉm cười: “Theo chúng ta về nhà nhé, dẫn cả thân nương của con theo cùng, chúng ta cùng về Hạo Thiên thế gia”.
“Chúng ta là người một nhà mà”, mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hi vọng.
Ôi trời ơi!
Diệp Thành day trán, trời đất chứng giám, những gì hắn nói đều là sự thật, Hạo Thiên Trần Dạ thực sự do hắn bịa ra mà.
Thấy Diệp Thành im lặng, Hạo Thiên Huyền Chấn hít vào một hơi thật sâu cuối cùng cũng lên tiếng: “Trần Dạ, thân nương của con là…”
“Con không nhớ”, Diệp Thành lắc đầu, đây cũng là sự thật, hắn quả thực không nhớ thân nương mình là ai, hắn chỉ biết mình là một cô nhi, từ nhỏ đã bị đưa lên Chính Dương Tông.
“Càn Khôn Nhân Quả Kính”, ở bên, Sở Huyên và Tiêu Phong thẫn thờ im lặng hồi lâu lúc này chớp mắt như nhận ra lai lịch của cái gương đồng này, trong mắt hai người tỏ vẻ khác thường: “Pháp khí này ở Hạo Thiên thế gia sao?”
