“Đi đến nhà họ Tô.” Lúc này Nguyễn Hạo Thần đã đến thành phố A, vừa xuống máy bay, lên xe xong, giọng nói của anh lạnh đến nỗi khiến người ta run rẩy.
Thư ký Lưu hít sâu một hơi, ai ôi, ai ôi, dáng vẻ này của tổng giám đốc quá dọa người rồi, với bộ dạng này mà tổng giám đốc đi đến nhà họ Tô, không biết có xảy ra án mạng không đây?
Trên xe, Nguyễn Hạo Thần nhìn tấm hình trên điện thoại di động, hai mắt từ từ híp lại, anh biết anh đã hiểu lầm việc rửa táo nhưng còn bức ảnh này thì sao?
Trong bức ảnh, rõ ràng cô ấy đang cười, cô ấy đang mỉm cười nhìn Liên Cung hơn nữa chết tiệt ở chỗ nụ cười kia quá đẹp.
Cô chưa từng cười đẹp như vậy trước mặt anh, Liên Cung là đến cầu hôn, cô lại cười như vậy với Liên Cung, cô có ý gì đây?
Liên Cung đi cầu hôn cô cho nên cô rất vui sao?
Gương mặt cô sắp dán sát mặt Liên Cung rồi kìa, Liên Cung sắp hôn cô rồi kìa. Cô là người phụ nữ đã có gia đình vậy mà cũng không biết tránh những chuyện thị phi sao?
Người phụ nữ đáng chết, sáng nay anh vừa mới đi công tác, cô liên…
Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần càng nheo càng nguy hiểm.
Thư ký Lưu đang lái xe lại cảm nhận rất rõ bầu không khí ngột ngạt trong xe, nhất thời anh ta sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
Máy bay chắc chắn không thể đậu được trong thành phố, nên bọn họ sẽ mất một khoảng thời gian để đến thành phố và nhà họ Tô.
Giờ lúc này Nguyễn Hạo Thần muốn bay tới thật nhanh, ánh mắt của anh lần nữa nhìn xuống tấm hình, phải thừa nhận từ góc độ này trên tấm hình, cô thật sự rất đẹp.
Anh đột nhiên nhớ tới lời nói của người tài xế năm năm trước, thật ra cô ấy rất đẹp.
Anh đột nhiên nhớ tới lời nói của người tài xế năm năm trước, thật ra cô ấy rất đẹp.
Lần trước, anh đã thử dùng thuốc nước của Đường Lăng đưa cho nhưng không có tác dụng, lúc đó anh tuyệt đối tin tưởng Đường Lăng nhưng những chuyện xảy ra sau đó khiến anh bắt đầu nghi ngờ…