Đỗ Văn Hạo thấy Yến Tử mở mắt ra, như muốn nói gì đó, hắn vội vàng dùng một miếng vải bông ướt xoa xoa lên môi Yến Tử. Lúc này môi Yến Tử mới mở ra.
“Ca, sao ca lại tới đây?” Yến Tử khó nhọc nói.
Đỗ Văn Hạo trìu mến sờ trán Yến Tử. Bây giờ không nóng. Đây chính là tình trạng tốt nhất bởi vì tình trạng này giống như thời tiết vậy, một khi bị nhiễm trùng thì thực sự phiền toái.
“Tới từ tối hôm qua rồi. Muội cứ nghỉ ngơi thoải mái. Bây giờ không nên nói chuyện, chờ sau này hãy nói”.
Yến Tử cười yếu ớt nói: “Muội chỉ muốn ngủ”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy muội cứ ngủ đi. Muội phải ngủ nhiều thì sức khoẻ mới chóng khôi phục”.
Yến Tử nói: “Nhưng muội sợ khi mình ngủ, tỉnh lại thì ca ca đã bỏ đi rồi”.
Đỗ Văn Hạo dịu dàng nói: “Muội yên tâm, muội chưa khoẻ, ca ca sẽ không bao giờ đi. Muội cứ yên tâm nhắm mắt ngủ đi. Khi muội tỉnh lại Vân Phàm ca ca vẫn còn ở nơi này canh chừng muội”.
Yến Tử nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy mới nhắm mắt lại.”Vân Phàm, mệt mỏi không?”.
Đỗ Văn Hạo quay người lại thì thấy Cổ Tiếu Thiên đang đứng sau mình, gương mặt từ ái đang nhìn hắn.
Đỗ Văn Hạo nói nhỏ: “Không có gì. Cổ đại nhân thức dậy sớm làm gì?”
Cổ Tiếu Thiên ngồi xuống bên cạnh Đỗ Văn Hạo, ông ta thở dài một tiếng rồi nói: “Ta không ngủ được. Ngay khi bước vào cửa ta đã nghe được những lời của Tử nhi và tiên sinh. Rất tốt. Ta đã nghe lời Lưu công công đi mời tiên sinh. Tiên sinh xem Tử nhi không muốn xa tiên sinh”.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Lưu công công?”
Cổ Tiếu Thiên nói: “Đúng vậy, là do ta nóng lòng vì không có cách nào. Ta vào cung tìm người của Thái y viện, không ngờ ta lại gặp Lưu công công, hắn nói ta hãy đi tìm tiên sinh, lúc đó ta mới nghĩ ra nên mới cho Cổ Tam Nhi đi tìm tiên sinh”.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Lưu công công là ai, tại sao ông ta lại biết tại hạ?”
Cổ Tiếu Thiên do dự một lát nhưng ông ta không trả lời câu hỏi của Đỗ Văn Hạo mà chỉ nói nhỏ: “Hay là chúng ta không nên tiếp tục nói chuyện ở đây, ảnh hưởng tới giấc ngủ của Tử nhi, chúng ta hãy đi ra ngoài đi”.
Đỗ Văn Hạo không suy nghĩ nhiều, hắn chỉ cảm thấy Cổ Tiếu Thiên nói rất đúng. Đỗ Văn Hạo dặn dò nha hoàn ở trong phòng trông nom, hắn biết Tử nhi sẽ ngủ ít nhất một ngày, không có gì phải lo lắng, chỉ cần có người ở bên cạnh canh chừng, đề phòng vạn nhất mà thôi. Nói xong hai người liền đi ra cửa.
Hai người liền đi tới con đường nhỏ ở phía trước.
Cổ Tiếu Thiên nói: “Vừa rồi Tử nhi có nói cho tiên sinh biết là rốt cuộc ai đã cho nó nuốt vàng hay không?”
Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói.
Cổ Tiếu Thiên nói: “Ôi, thiệt thòi cho tiên sinh nhiều lắm. Cổ gia chúng ta thiếu nợ tiên sinh nhiều lắm. Bây giờ Tử nhi rất tốt. Vâm Phàm, tiên sinh muốn gì, chỉ cần Cổ Tiếu Thiên ta có thể làm được, ta nhất định sẽ làm”.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Cổ đại nhân thực sự rất hào phóng”.
Cổ Tiếu Thiên nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Lão phu biết tiên sinh vẫn có thành kiến với ta. Lão phu không trách tiên sinh. Tiên sinh nghĩ lão phu thế nào, lão phu cũng không nói gì hết”.
Đỗ Văn Hạo nhìn mái đầu hoa râm của Cổ Tiếu Thiên, trong lòng hắn không khỏi thấy thương cảm, hắn liền nói: “Cổ đại nhân không nên nói như vậy. Tại hạ chỉ là hậu sinh, sao tại hạ dám có thành kiến gì với ngài?”
Cổ Tiếu Thiên cười gượng nói: “Đừng nói là tiên sinh mà ngay chính ta đôi khi cũng cảm thấy mình cũng hơi quá mức, để ý quá mức tới suy nghĩ của người khác. Hôm nay suy nghĩ lại thật sự mới thấy là rất buồn cười”.
Hai người đi tới một tiểu viện, Cổ Tiếu Thiên nói: “Nơi này là chỗ ở của Hoa Lạc trước đây. Bây giờ không còn ai ở. Lão phu đã nghĩ là sẽ có một ngày Hoa Lạc trở về. Hay là để cho Hoa Lạc quay về ở? Ôi ôi”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Cổ đại nhân không nên suy nghĩ nhiều nã. Bây giờ không phải bọn họ đang ở bên cạnh ngài sao?”
Cổ Tiếu Thiên nhìn Đỗ Văn Hạo cười nói: “Lão phu đã hiểu rõ ý tứ của tiên sinh. Ha ha ha. Khi Tử nhi bị bệnh, lão phu đã nghĩ rất nhiều. Chỉ cần người một nhà ở cùng với nhau. Điều này tốt hơn bất kỳ điều gì khác”.
Đỗ Văn Hạo cũng cười nói: “Cổ đại nhân có thể nghĩ được như vậy là rất hay”.
Lúc này một tôi tớ đi tới bẩm báo: “Lão gia, Liễu đại nhân cùng Liễu phu nhân tới. Bọn họ nói là muốn gặp ngài và Đỗ tiên sinh”.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Tại sao bọn họ lại biết ta tới?”
Cổ Tiếu Thiên cười nói: “Ta cũng đang thấy khó hiểu. Đi thôi, một khi đã tới chúng ta cũng nên ra ngoài xem sao”.
Đột nhiên Đỗ Văn Hạo nhớ tới cái người Lưu công công kia, hắn liền hỏi: “Cổ đại nhân, ngài vẫn còn chưa nói cho tại hạ biết làm sao vị Lưu công công đó biết tại hạ?”
Cổ Tiếu Thiên cười nói: “Đừng nói tới Lưu công công. Ngày nay cả Đại Lý đều biết tiên sinh có y thuật rất cao. Thôi, mặc kệ hắn đi. Liễu đại nhân vẫn đang chờ chúng ta” Nói xong Cổ Tiếu Thiên bước đi trước.
Đỗ Văn Hạo nhìn Cổ Tiếu Thiên, hắn thầm nghĩ bây giờ ngay cả thái giám trong cung đình cũng đều biết tới mình. Xem ra thật sự không thể không có quan hệ với người của triều đình. Có quan hệ với những người này thực sự là rất phiền toái.
Đỗ Văn Hạo đi theo Cổ Tiếu Thiên tới đại sảnh. Liễu Tử Húc và Lạc Kỳ, hai người đang ngồi trong đại sảnh.
“Ty chức xin ra mắt Cổ đại nhân”.
“Lạc Kỳ xin ra mắt Cổ đại nhân”.
Hai người Liễu Tử Húc thấy Cổ Tiếu Thiên đi vào đại sảnh, Đỗ Văn Hạo đi theo sau thì liền đứng dậy chào Cổ Tiếu Thiên sau đó cả hai bước tới chỗ Đỗ Văn Hạo với dáng vẻ vui mừng, kích động.
“Đệ tử xin chào Đỗ tiên sinh” Liễu Tử Húc bước tới thi lễ với Đỗ Văn Hạo, Lạc Kỳ cũng thi lễ với Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Bây giờ đã là Liễu đại nhân rồi. Ta sao có thể nhận?”
Liễu Tử Húc nói: “Cả đời này tiên sinh luôn là tiên sinh của Tử Húc này, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi”.
Lạc Kỳ cúi thấp người nói: “Tướng công nói rất đúng. Tiên sinh tới mà không nói cho hai chúng ta một tiếng. Nếu không phải hôm nay Lưu công công nói với tướng công thì chúng ta vẫn không biết”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Lại là Lưu công công đó sao?”
Liễu Tử Húc nói: “Có chuyện gì vậy? Tiên sinh cũng biết Lưu công công sao?”
Cổ Tiếu Thiên nói: “Thôi được rồi. Lão phu biết mấy người là bạn tri kỷ, đã lâu không gặp, đương nhiên rất mong nhớ nhưng cũng không thể coi như không có lão già này chứ? Hãy mau ngồi xuống cùng nói chuyện đi nào”.
Mọi người cùng cười rồi mới ngồi xuống.
Lạc Kỳ hỏi: “Cổ đại nhân, bệnh của tử nhi có tốt hơn không?’
Cổ Tiếu Thiên nhìn Đỗ Văn Hạo cười nói: “Bây giờ tiên sinh của hai người đã tới, còn gì mà không tốt nữa đây?”
Liễu Tử Húc nói: “Hôm nay sau khi bãi triều, Tử Húc gặp Lưu công công ở cửa cung, ông ấy nói là tiên sinh tới xem bệnh cho Tử nhi tiểu thư, đệ tử mới biết tiên sinh tới đây”.
Cổ Tiếu Thiên cười đứng dậy nói: “Mấy người cứ chậm rãi hàn huyên, lão phu có việc cần làm” Nói xong Cổ Tiếu Thiên không đi cho Liễu Tử Húc và Lạc Kỳ đứng dậy chào, ông ta đi ra ngoài cửa.
Liễu Tử Húc nhìn thấy Cổ Tiếu Thiên đi ra ngoài cửa, mới thở dài một tiếng, nói: “Ở triều đình, đệ tử sợ nhất là Cổ đại nhân”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Tôn kính thì được thế nhưng không được nói là quá sợ hãi. Cũng chỉ là người thôi mà. Trước tiên là con người sau đó mới là quan, có gì mà phải sợ?”
Lạc Kỳ nói: “Tiên sinh, không thể nói như vậy được. Tướng công không thể sánh với tiên sinh. Tướng công sợ nhất là lâm triều, sau khi bãi triều mới thấy thoải mái” Nói xong Lạc Kỳ che miệng cười.
Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi hả, không thể nói Tử Húc như vậy. Ta nghe nói có rất nhiều người sợ Cổ Tiếu Thiên, không phải chỉ có mình Tử Húc”.
Liễu Tử Húc thấy Đỗ Văn Hạo bênh vực mình, trong lòng mới thoải mái một chút, hắn nói: “Tiên sinh đúng là hiểu được suy nghĩ của đệ tử. À, còn nữa, đệ tử nghe Lưu công công nói, tiểu thư Tử nhi vì nuốt vàng mà bệnh tình rất nguy cấp, có phải vậy không?’
Đỗ Văn Hạo vẫn chưa trả lời. Lạc Kỳ đi ra ngoài cửa nhìn quanh sau đó mới quay vào ghế ngồi nói nhỏ: “Tại sao lại có thể như vậy?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ta cũng đang nghĩ nhưng vì Tử nhi chưa tỉnh lại nên chưa tìm hiểu được sự thật. Được rồi, rốt cuộc Lưu công công nói cho ngươi biết tin đó là người như thế nào hả? Trước đó ta cũng nghe Cổ Tiếu Thiên nhắc tới ông ta”.
Liễu Tử Húc nói nhỏ: “Lưu công công là tổng quản thái giám trong cung, là người thân tín của Mục quý phi”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Nếu vậy thì Lưu công công này bản lĩnh rất cao. Hình như ông ta rất có thế lực trong cung hả?”
Lạc Kỳ nói: “Cái này còn phải nói. Nói về Lưu công công thì trước tiên phải nói tới Mục quý phi. Tiên sinh không biết chứ, Mục quý phi này nguyên là muội muội của Hoàng hậu nhưng nghe nói tình tình khác với Hoàng hậu, dung mạo rất xinh đẹp, hơn nữa lại có tài văn chương, tình tình hiền hoà, là người được Hoàng thượng rất yêu thích”.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Sao ngươi lại biết được”.
Lạc Kỳ cười nói: “Tất cả là do Bích nhi nói. Hôm nay Bích nhi vốn cũng muốn tới nhưng chỉ vì mới có hài tử nên không tiện đi ra ngoài”.
Đỗ Văn Hạo cười hỏi: “Ô, nhanh như vậy sao?”
Lạc Kỳ cười lén nói: “Ta cũng nghĩ thế nhưng rất vui mừng vì tướng công”.
Đỗ Văn Hạo thấy Lạc Kỳ vui mừng như vậy thì hắn biết là nàng và Liêu Bích Nhi đã hoà hợp với nhau, hắn cũng thấy vui mừng thay cho nàng.
Liễu Tử Húc nói: “Lưu công công này có quan hệ không tầm thường với Cổ đại nhân”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Điều này ta cũng thấy. Ta chỉ không biết là tại sao Lưu công công biết ta mà bảo Cổ đại nhân đi tìm ta. Trong cung có nhiều Thái y, vì sao ông ta lại không bảo Cổ đại nhân đi tìm Thái y chữa bệnh?’
Lạc Kỳ nói: “Những Thái y đó thì tính gì, bọn họ không có một nửa bản lĩnh của tiên sinh”.
Liễu Tử Húc suy nghĩ một lát rồi nói: “Đệ tử hiểu suy nghĩ của tiên sinh. Ý của tiên sinh là vì sao Lưu công công lại biết tới tiên sinh hay vì sao Lưu công công lại không tiến cử Thái y của Thái y viện mà lại tiến cử một đại phu từ dân gian? Tiên sinh, đệ tử không có ý bất kính”.