“Nói năng hàm hồ, là bọn họ tự tìm đến”, Sở Huyên nhướng vai.
“Người được lắm”, Diệp Thành thu lại ánh mắt từ phía Sở Huyên sau đó hắn nhìn nhóm người một nam bốn nữ kia, người nam có thân hình rắn rỏi vững chãi, mang theo khí thế của bậc bề trên, đôi mày lưỡi mác uy thế tạo cho người ta cảm giác uy nghiêm.
“Không cần nói cũng biết đó chính là Hạo Thiên Huyền Chấn”, Diệp Thành ho hắng, hắn có thể nhìn ra được khí tức đang bị đè nén của Hạo Thiên Huyền Chấn, có vẻ như ông ta muốn gặp nhi tử bảo bối của mình lắm rồi nên có phần căng thẳng.
“Có tác phong giống với phụ thân đấy”, Hoa Tư mỉm cười và cũng liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.
“Vãn bối Diệp Thành xin chào Hạo Thiên tiền bối”, bị mấy người bọn họ nhìn chằm chằm như vậy Diệp Thành cảm thấy không được tự nhiên, hắn vội tiến lên trước cung kính hành lễ.
“Được…được lắm”, Hạo Thiên Huyền Chấn cười không được tự nhiên cho lắm, ông ta hơi thất vọng thì Diệp Thành không hề tự xưng là Hạo Thiên Trần Dạ, chỉ gọi ông ta là Hạo Thiên tiền bối chứ không phải phụ thân.
Thấy Hạo Thiên Huyền Chấn có vẻ mộng mị đầu óc, nói năng không được chuẩn xác, Hoa Tư ở bên mỉm cười tiến lên trước, nói: “Trần Dạ à, chúng ta tới đón con về nhà”.