Hắn hiển nhiên trắng trợn không kiêng dè quen rồi, phất phất tay nói.
– Mang về cho ta.
– Vâng, thiếu gia!
Phía sau hắn lập tức có bốn tráng đinh đi ra, mỗi người như hổ như sói.
Hách Liên Tầm Tuyết sợ đến rít gào, vội vã trốn về bên người Lăng Hàn, lấy tốc độ của nàng… thì thật không có mấy người có thể bắt kịp. Lại nói, đuổi theo thì đã có sao, bị man lực của nàng va chạm, phỏng chừng Lăng Hàn cũng xương gãy.
Rõ ràng có thực lực đáng sợ, nhưng cố ý nhu nhược. Không sợ bị sét đánh sao?
Lăng Hàn thầm nhổ nước bọt, nhìn Hách Liên Tầm Tuyết nói:
– Như loại này, gọi là ỷ thế hiếp người. Hải Nữu, ngươi nói người như thế đáng ghét hay không?
Hách Liên Tầm Tuyết vội vàng gật đầu, một bên vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi nói:
– Đáng ghét, doạ chết ta rồi!
– Vì lẽ đó, chúng ta không thể làm người như vậy, có đúng hay không?
Lăng Hàn dụ dỗ từng bước.
– Đúng, không thể làm người như vậy.
Hách Liên Tầm Tuyết gật đầu.
– Có điều, chúng ta không thể bị cặn bã như vậy bắt nạt. Ngươi nhớ kỹ, chúng ta không nên chủ động chọc người, đó là không đúng. Nhưng nếu như người khác chọc chúng ta, chúng ta cũng không nhu nhược, thời điểm nên hoàn thủ phải hoàn thủ, chúng ta lại không phải gặp cảnh khốn cùng, có đúng hay không?
Lăng Hàn lại nói.
Lời này quá dài, Hách Liên Tầm Tuyết có chút mơ hồ, nhưng nàng vẫn gật đầu:
– Đúng!
– Ngươi là cái thá gì, dám quản chuyện của bản thiếu?
Nhị thế tổ kia không vui, hai người này coi hắn không tồn tại sao, lại không coi ai ra gì chê trách. Hắn phất phất tay nói:
– Nam phế bỏ, nữ mang về phủ.
– Vâng, thiếu gia!
Bốn tên tôi tớ lại đánh tới.
Lăng Hàn đánh ra một đạo kình khí, hóa thành bốn sợi, phân biệt đánh tới bốn tên tôi tớ, nhất thời, phốc phốc phốc phốc, trên trán bốn người đều có thêm một lỗ máu, ầm ầm ngã xuống đất.
– Ngươi, ngươi thật to gan, ngay cả người của Trương gia ta cũng dám động?
Nhị thế tổ kia vừa kinh vừa sợ, nhíu mày phẫn nộ quát.
– Ai nhận thức ngươi!
Lăng Hàn lại bắn chỉ tay, đùng, nhị thế tổ này cũng bước theo gót bốn tên tôi tớ, trên gáy có thêm một lỗ máu, ngã nhào trên mặt đất.
Người đi đường bốn phía không ai không dồn dập lùi về sau, sự tình lớn rồi, kia là Trương gia thiếu gia a, lại chết ở nơi này. Trương gia tất nhiên sẽ nổi điên, đến thời điểm đó, ai ở đây người đó liền xui xẻo.
Mau mau chạy trốn.
Nhưng Lăng Hàn không để trong lòng, ở Bắc Vực, người có thể làm cho hắn kiêng kỵ thực rất ít. Lại nói, bên cạnh hắn còn có công chúa Hải tộc man lực kinh người a, lúc cần thiết cũng có thể để cho nàng rèn luyện một chút.
– Đi!
Hắn tiếp tục đi về phía Linh Bảo Các, Hách Liên Tầm Tuyết và Hổ Nữu thì lôi kéo tay của hắn.
Trước khi vào thành, Lăng Hàn đã dịch dung mình, hoá trang thành một thanh niên hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, điều này làm cho Hách Liên Tầm Tuyết hết sức kinh ngạc, nhưng một chút liền nhìn thấu hắn.
Hiển nhiên, tuy nàng tạm thời quên cách vận chuyển nguyên lực, nhưng nhãn lực không có biến mất, vẫn rất kinh người.
Linh Bảo Các ở vị trí trung tâm của Cực Dương Thành, mặc dù bọn hắn một đường vừa đi vừa chơi, nhưng hơn một giờ sau, bọn họ vẫn đi tới trước Linh Bảo Các.
– Đứng lại!
Một đám người đuổi theo, hẳn là người của Trương gia, biết được có tộc nhân bị giết bên đường, tự nhiên lập tức chạy tới trả thù.
Lăng Hàn làm sao phản ứng, trực tiếp tiến vào Linh Bảo Các, Hổ Nữu thì quay đầu lại, nhìn những người kia giả trang cái mặt quỷ.
– Đáng ghét!
Người của Trương gia đều gào thét, hai thế lực lớn mạnh nhất Cực Dương Thành chính là Linh Bảo Các và Đan Sư hiệp hội, ai dám gây sự ở hai địa phương này? Bọn họ chỉ có thể chờ ở bên ngoài, còn sợ Lăng Hàn không ra sao?
Ba người Lăng Hàn tiến vào Linh Bảo Các, lập tức có một thị nữ mỹ lệ tiến lên đón:
– Hai vị khách nhân, muốn mua vật gì sao?
Hổ Nữu rất bất mãn, chống nạnh nói:
– Còn có Nữu đấy!
Lăng Hàn cười ha ha nói:
– Báo cho Ân Hồng, nói người nàng chờ đến rồi.
—————