Thịnh Thế đem giấy xếp lại, bỏ vào trong lá thư, sau đó lại mở ra một lá thư khác, cùng một kiểu như vậy, cũng là châm chọc đơn giản như vậy.
Thịnh Thế cảm thấy trong lòng nặng trĩu, cực kỳ khó chịu, anh đổ hết những lá thư trong hộp ra, lần lượt đếm từng cái, có khoảng 1103 lá thư.
Vừa vặn là ngày anh quyết định cưới cô.
Người ngoài cuộc sáng, kẻ trong cuộc mê.
Anh cảm thấy anh vì tình yêu này hao hết tâm huyết, thật ra thì không phải cô cũng phải chịu hết uất ức?
Chắc hẳn Sở Sở, từ đầu đến cuối chưa bao giờ nghĩ tới rời khỏi anh, là chính bản thân anh tự tay đẩy cô ra xa.
Hai người càng thân thiện, càng sợ mất ổn định.
Là anh lấy thân phận con trai nhà họ Thịnh, mạnh mẽ ép cưới cô, hôm nay, mất đi cô, không thể trách người khác.
Thịnh Thế ngồi dưới đất, đem những lá thư kia, mở ra từng cái một, một lá lại một lá, anh xem thật cẩn thận, giống như anh có thể nhìn thấy cô dí dỏm đứng ở trước mặt anh, vênh váo tự đắc bĩu môi, đối với anh châm chọc.
Cho đến khi Thịnh Thế mở ra một lá thư, thấy bên trong chỉ có một câu nói đơn giản, Nhị Thập, em muốn ly hôn. . . . . .
Anh giống như mất đi toàn bộ sức lực, đặt lá thư kia ở trên mặt thảm, cả người chậm rãi nằm xuống, bên cạnh là những tờ giấy anh cùng cô viết khi còn trẻ, cả những lá thư cô viết cho anh bây giờ.
Anh từ từ nhắm hai mắt lại, khóe mắt có hai hàng nước mắt chảy xuống, ở bên trong phòng, đèn thủy tinh chiếu xuống, cực kỳ thê lương.