Tôn Quốc Mậu trở thành đối tượng tình nghi quan trọng. Minh Thù đánh người không đánh mặt nhưng những tiểu yêu tinh khác thì không thể quản hết được, chỗ nào có thể đánh đều đánh.
“Đào Tiễn, người cô đắc tội không chỉ… có văn phòng yêu quái… còn có, các người thả tôi ra, còn có người ở trên.”Tr.uyện được dịch trực tiếp..tại i.READ“Cô cho rằng… dựa vào sức mạnh của những con yêu này của cô có thể đối kháng với một quốc gia?” Tôn Quốc Mậu tức đến mức hét lên.
“Vậy cũng tốt.” Minh Thù nhẹ bẫng đáp.
Nhiệm vụ của cô là kéo giá trị thù hận, danh hiệu vua bầy yêu rõ ràng không thể kéo giá trị thù hận nên nhất định phải thu hoạch từ những chỗ khác.
Mà đối lập với yêu chính là người… Dựa theo lý luận của Hài Hòa Hiệu, nhiệm vụ ẩn muốn thành công phải dựa trên một thế lực hoặc một sắc tộc nào đó.
Cho nên lần này đại khái cô phải chọc giận nhóm người của văn phòng yêu quái kia? Hoặc là nhân dân cả nước?
Ây da… Ngẫm lại cũng đủ kích động rồi.
[Tôi chưa giải thích với ký chủ sao?]Ngươi giải thích khi nào chứ!
[Vậy chắc có thể là tôi quên rồi, nhưng ký chủ rất thông minh, chính là thu hoạch từ trên người của văn phòng yêu quái, bao gồm cả những người có quan hệ với người của văn phòng yêu quái luôn.]Ngươi đặc biệt cho những tiểu yêu tinh đó đi đánh nhau, vậy mà có thể quên được sao?
Hài Hòa Hiệu tránh nặng tìm nhẹ.
[Ký chủ cố lên!] Kéo giá trị thù hận mãnh liệt hơn chút nữa!Minh Thù: “…” Hay thật nha! Có thể xin đổi hệ thống không? Thật sự không muốn được cỗ vũ như thế này, tuyệt đối không muốn.
[Vậy tôi thả tiểu yêu tinh đánh nhau với ký chủ, hợp với tình hình.]Chớp mắt chiếu ngay cảnh một tiểu yêu tinh đánh nhau, ngay cả màn dạo đầu cũng không có.
Minh Thù hít thở sâu một hơi.
Hợp với tình hình gì chứ!
Hợp với tình hình gì chứ!
Người ta là đánh lộn thật, còn ngươi ở đó lại cởi quần áo đánh lộn! Hai ý nghĩa nha! Ngữ văn của ngươi là do côn trùng dạy sao?
[Đều là đánh nhau cả.] Hài Hòa Hiệu rất bình tĩnh.Minh Thù: “…”
“Ầm!”
Cửa phòng làm việc đột nhiên bị người ta đá văng ra, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào. Ánh sáng chiếu rõ những hạt bụi đang bay lượn, hình bóng cao to chậm rãi xuất hiện ngoài cửa.
Nhóm tiểu yêu tinh dừng tay lại, nhìn ra phía ngoài.
Hoa Giản từ bên ngoài đi vào, ánh mắt tĩnh lặng, thật ra trong lòng sắp nổ tung luôn rồi.
Bà điên đó làm gì ở đây vậy?
Còn trói nhiều người như vậy! Quỷ mới biết hắn chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng hoảng hốt biết bao nhiêu.
Nói xong liền kế thừa ngôi vị hoàng đế sao? Ngôi vị hoàng đế ở tổng bộ văn phòng yêu quái sao? Lão tử sao lại không biết!
Ánh mắt của cô ấy như vậy là sao, thấy lão tử đến nên không vui à?
Minh Thù nheo mắt: “Sao anh lại tới đây.”
Hoa Giản nhịn lại cơn giận, bình tĩnh trả lời: “Cô làm gì ở nơi này?”
Minh Thù nhún vai: “Muốn giao lưu một chút tình cảm với bọn họ.”
Nhân viên của văn phòng yêu quái bị ép giao lưu tình cảm: “…” Một chút cũng không muốn giao lưu tình cảm, xin buông tha.
Hoa Giản khóe miệng co quắp lại: “Vừa rồi cô hỏi những con yêu kia đã đi đâu rồi đúng không?”
“Anh biết?”
“Hoa Giản, cậu làm gì vậy?” Tôn Quốc Mậu thở hổn hển:
“Cậu cùng phe với Đào Tiễn này sao, cậu muốn làm gì?”
Hoa Giản bình tĩnh nhắc nhở: “Phó chủ nhiệm Tôn, tầng hầm dưới đường Đài Doanh.”
Tôn Quốc Mậu hô hấp cứng lại như đột nhiên bị người khác bóp cổ họng, nói không nên lời.
Đường Đài Doanh… Hắn làm sao biết đường Đài Doanh.
Hoa Giản giơ tay lên, “đinh” một tiếng giòn vang, có cái gì nện trước mặt Tôn Quốc Mậu.
Là bình thủy tinh Minh Thù cho hắn trước đây, nhưng bên trong không có gì.
Đồng tử Tôn Quốc Mậu co thắt lại, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, hắn nhìn về phía Tôn Đội.
Tôn Đội sắc mặt trắng bệch, việc hắn làm mất một con Phượng Linh Điệp vẫn chưa nói cho Tôn Quốc Mậu biết…
“Cái gì mà tầng hầm ở đường Đài Doanh, các người đang nói cái gì vậy?” Người tổng phụ trách nghe được không hiểu ra sao:
“Cậu là Hoa Giản? Lần trước chúng ta đã gặp qua, cậu có quan hệ gì với Đào Tiễn, vì sao cậu lại ở đây?”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?