Thủy Thanh Diệu vung tay lên: “Đánh chết cậu ta!”
Một thủ hạ lập tức nhào tới, nhưng giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, chờ đợi anh ta chỉ có một con đường chết.
Giang Nghĩa ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đối phương cái nào, anh tiện tay cầm lấy chai rượu từ trên đập xuống, không lệch đi đâu, trực tiếp đập vào đầu người kia, trong nháy mắt chai rượu bị vỡ, người thì ngã xuống.
Giang Nghĩa giẫm một chân lên trên người kia, từ tốn nói: “Người của Thủy Vân Thiên các người chỉ có thực lực bấy nhiêu thôi à?”
“Đừng có ngông cuồng, tất cả cùng nhau xông lên đi.”
Nghe thấy mệnh lệnh của Thủy Thanh Diệu, đám người cùng nhau tiến lên, nhưng dù có bao nhiêu con thiêu thân đi nữa thì làm sao có khả năng dập tắt một ngọn lửa đang cháy bừng bừng?
Tất cả bọn họ đều biến thành đóng tro tàn trong ngọn lửa lớn.
Hết tên thủ hạ này đến tên thủ hạ khác bị đánh bại, mà Giang Nghĩa không hề bị tổn thương một cọng tóc nào.
Sức chiến đấu kinh khủng như thế, người khác nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
Mấy chục giây sau, đám thủ hạ này đều đã ngã xuống đất, không có tên nào đứng dậy nổi, còn Giang Nghĩa thì vẫn uống rượu như dùng cơm, bộ dạng như chẳng hề bị thương.
“Người của ông chẳng ra làm sao.” Giang Nghĩa mấp máy miệng, nói một câu.
“Ha ha, tôi thừa nhận là mình đã xem thường cậu rồi, nhưng mà Giang Nghĩa à, cậu cho rằng cậu đánh bại được những người này thì lợi hại lắm à, nói cho cậu biết những người này chỉ là một phần nhỏ của Thủy Vân Thiên mà thôi.”
Thủy Thanh Diệu lấy điện thoại di động ra bấm gọi một cuộc điện thoại, lập tức lại có một nhóm người chạy tới.
“Người của tôi vẫn còn rất nhiều.”
“Giang Nghĩa tôi muốn xem xem cậu đánh tới lúc nào mới đánh xong?”
“Đánh không lại cậu, nhưng có thể làm cậu mệt chết.”
Nhìn một tám sâu bọ ở bên ngoài, Giang Nghĩa gật đầu: “Đúng nhỉ, nhiều người như thế giống như là rau hẹ, đánh hết đám này đến đám khác, một mình tôi đánh rất phí công.”
“Vậy thì tìm người trợ giúp đến đây đi.”
Giang Nghĩa tiện tay lấy điện thoại di động ra nhấn một chút, sau đó lại ngồi trở lại vị trí.
Mười giây…
Hai mươi giây…
Ba mươi giây…
Một chút động tĩnh cũng không có.
Thủy Thanh Diệu cười lạnh: “Giang Nghĩa, cậu biết cách làm màu quá nhỉ? Ngày hôm nay không có người nào đến cứu cậu đâu, chơi chết nó cho tao.”
Nhưng đợi đến lúc một đám thủ hạ xông tới thì lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Mặt đất rung chuyển, sát khí nổi lên bốn phía.
Người, đã đến rồi!