Sở Sở do dự một chút, sau đó dùng bàn tay nhỏ cởi qu@n áo của mình rồi kéo lên, trên cái bụng trắng như tuyết dán mấy cái gói giấy, đôi mắt lo sợ nhìn Mộ Dao, dường như đang quan sát xem nàng có tức giận hay không.
“……” Nụ cười trên mặt Mộ Dao đông cứng lại, nhất thời không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, Liễu Phất Y mới vừa tức giận vừa buồn cười lấy mấy cái gói giấy đó ra đặt chúng lên bàn, sờ đầu nàng: “Là muội cố ý giấu thuốc đi sao?”
Sở Sở rụt rè gật đầu, vừa ấm ức lại vừa ngây thơ: “Ta không muốn để cha đi thăm Thập di nương…” Nàng nghĩ nghĩ, trong mắt lộ ra một chút sợ hãi: “Đêm qua Thập di nương đau đầu, không biến thành tỷ tỷ xinh đẹp, cha vào thăm nàng, nàng liền giấu mặt vào trong chăn, hung dữ mắng cha đi.”
Vì cơ thể của Sở Sở yếu ớt, có thể xảy ra nguy hiểm, Lý Chuẩn không yên tâm mượn tay người khác nên cố tình đặt giường của nàng trong phòng mình và Thập nương tử, ở giữa chỉ dùng bình phong ngăn lại. Cách bình phong, Sở Sở nhỏ tuổi liên tục nhìn thấy Thập nương tử “đổi mặt”, có thể đã để lại bóng ma tâm lý nghiêm trọng.
Mộ Dao thở dài, bất đắc dĩ vuốt v e mái tóc mềm mại của nàng.
Sắc trời dần tối, màn đêm buông xuống, chớp mắt đã là buổi tối.
Cả ngày hôm nay Thập nương tử không ra khỏi phòng một bước, không ăn không uống không nói lời nào, làm nhóm vai chính bó tay không có biện pháp.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, buổi tối bọn họ phải ra ngoài thăm dò xưởng chế hương. Nhưng trong lòng Liễu Phất Y vẫn còn ngồi một tiểu nữ hài dỗ thế nào cũng không chịu đi ngủ, vẫn mở to đôi mắt, sợ hãi dựa vào người Liễu Phất Y, bàn tay còn nắm lấy vạt áo chàng, sợ vừa ngủ là sẽ bị ném vào phòng với Thập nương tử.
Lý Chuẩn không có nhà, hạ nhân không thể quyết định, Liễu Phất Y là người duy nhất nàng có thể dựa vào. Nàng đã giúp nhóm vai chính dán bùa lên cửa thì chính là kẻ địch với Thập nương tử, một khi bị phát hiện hậu quả rất khó lường.
Vì lý do này, nhóm vai chính cũng không yên tâm để nàng một mình ở lại Lý phủ. Mọi người thảo luận một lát, Liễu Phất Y nói: “Thế này đi, chúng ta mang Sở Sở cùng đi…”
Mộ Dao bị đôi mắt sáng ngời của Sở Sở nhìn chằm chằm nên không có lập tức phản đối.
Ngược lại là Mộ Thanh có chút không tình nguyện: “A tỷ, trên đường đi nguy hiểm, nàng lại bị hen suyễn, e rằng không tiện.”
Sở Sở bĩu môi, trong mắt đầy vẻ ấm ức, quay đầu dựa vào lòng Liễu Phất Y: “Ta sợ cái ca ca này…”
Mộ Thanh quay đầu cười lạnh, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói nữa.
Mộ Dao nhìn bóng lưng gầy yếu của Sở Sở, hạ quyết tâm: “Không sao, trên đường đi ta sẽ chăm sóc nàng.”
Sở Sở lập tức ngồi thẳng dậy, xoa đôi mắt buồn ngủ, vỗ tay: “Thật tốt quá, ta có thể đi dạo.”
Đêm đen gió lớn, bốn người mang theo Sở Sở, bước lên trên con đường “đi dạo” nguy hiểm.
Liễu Phất Y ôm Sở Sở, Mộ Dao đứng bên cạnh, vươn tay dịu dàng sửa cổ áo choàng của tiểu nữ hài. Dưới ánh trăng, cỏ dại phủ ánh sáng bạc, bên cạnh là dòng suối róc rách.
Cảnh tượng này ấm áp hài hòa, bịn rịn lưu luyến. Quả thực như một bức tranh năm tháng yên bình.
So với cảnh đó, phía sau bọn họ, nửa người Mộ Thanh biến mất trong bóng đêm, lơ đãng đá hòn đá dưới chân, như một kẻ lữ hành cô độc trong đêm.
Những giọt sương đêm hơi lành lạnh chảy xuống kẽ lá, nhỏ giọt xuống mu bàn tay hắn, khiến lòng hắn tràn đầy lạnh lẽo. Hắn bứt lá cây xuống, dùng đầu ngón tay xoa nát, không nhịn được quay đầu tìm kiếm bóng dáng thiếu nữ.
Lăng Diệu Diệu nhanh chóng bước lên hai bước đuổi kịp hắn, đôi mắt hạnh nhìn qua, lông cổ áo khoác làm nổi bật khuôn mặt đỏ bừng của nàng. Nàng duỗi tay, trên tay còn đeo một đôi găng tay len, rất giống con hổ con vươn ra hai móng vuốt lớn: “Mộ Thanh ngươi xem, ta mặc áo khoác mùa thu.”
Hắn rũ mắt che đi sự ấm áp hiện lên trong mắt, thấp giọng đáp một tiếng: “Ừ.”
Lăng Diệu Diệu vô cùng thất vọng: “Sao ngươi ủ rũ vậy? Bị đông lạnh rồi sao?”
Nàng kéo ra áo choàng của Mộ Thanh, nắm lấy góc áo hắn nhéo vài cái, cảm thán: “Mặc ít như vậy, Mộ công tử không mua nổi quần áo mùa đông sao…” Nàng nhanh nhẹn cởi găng tay ra, vẫy tay với hắn: “Cha đan cho ta, ấm lắm. Này, ngươi thử xem?”
Thiếu niên áo đen chậm rãi rút ống tay áo của mình ra khỏi tay nàng, quay đầu đi chỗ khác, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “…… Cô cứ đeo đi.”
Haizz. Lăng Diệu Diệu thở ra làn khói trắng, có chút phiền muộn vỗ găng tay. Hắc liên hoa thật là cao lãnh.*
*lạnh lùng cao ngạo
Ban đêm sườn núi Kính Dương rất an tĩnh, bầu trời như đổ mực, đen tuyền mà xa xăm, trên trời đầy những ngôi sao lớn nhỏ tỏa sáng lạnh lẽo. Dưới tác động của Âm Dương Liệt, côn trùng mùa thu ngừng kêu, thỉnh thoảng có những tiếng xào xạc kỳ lạ, dường như có rất nhiều thứ không nhìn thấy tụ tập sau gốc cây đàm tiếu.
Ban đêm, yêu quái ẩn nấp đều ra ngoài hít thở không khí. Cũng may Sở Sở đã ngủ say trong lòng Liễu Phất Y, không nghe thấy những âm thanh đáng sợ này.
Tiếng nước róc rách tới gần, thỉnh thoảng kèm theo tiếng bọt nước sủi ùng ục. Mộ Dao và Lưu Phất Y đi phía trước dừng lại, dòng nước chảy trước mặt sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, gió thổi động cỏ xanh trên bờ sông, làm ướt thân cây.
Lại đến lúc qua sông ngầm.
Mộ Dao xung phong mở đường, Liễu Phất Y ôm Sở Sở theo sát phía sau, chàng quay đầu lại nhìn Diệu Diệu, đang định nói gì thì thấy Mộ Thanh đã tự nhiên khom lưng, hai tay chống ở đầu gối, gió thổi động dây cột tóc của hắn, như con bướm đang giang cánh muốn bay vô tình đậu lên mái tóc hắn.
Liễu đại ca lòng dạ rộng rãi, nhìn thấy cảnh này vui mừng ngậm miệng lại, bên môi hiện lên nụ cười thần bí
Mộ Thanh khom lưng tự nhiên, Lăng Diệu Diệu leo lên càng tự nhiên, quen thuộc như cưỡi ngựa của ông bạn cũ, nàng ôm cổ hắn lấy đà, Mộ Thanh đỡ lấy đầu gối nàng, nhẹ nhàng cõng trên lưng, bước vào sông ngầm.
Yêu vật đói khát dưới nước bị người sống hấp dẫn, lập tức xúm lại đây.
Mộ Thanh yên lặng nhìn mặt nước, lá bùa trong tay không ngừng đánh vào trong nước như những con cá nhồng, góc độ khó lường, vừa chính xác vừa tàn nhẫn, chỉ phát ra tiếng phùn phụt rất nhỏ, ngay cả bọt nước cũng không bắn lên nhiều.
Hắn vừa đi vừa đánh, lỗ tai vẫn còn dựng lên nghe cô gái trên lưng nói chuyện. Nhưng hôm nay Lăng Diệu Diệu yên tĩnh lạ thường. Hắn chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy nàng mở miệng, đang ngạc nhiên thì nghe thấy nàng nói câu đầu tiên với ngữ khí vô cùng phiền muộn: “Mộ Thanh, ngươi nói khi nào ta mới có thể tự mình qua sông ngầm?”
Mặt thiếu niên đột nhiên sa sầm xuống.
Lăng Diệu Diệu cảm thấy cánh tay hắn bỗng siết chặt hơn, làm đùi nàng có chút đau, không khỏi xoay hai cái, sau đó liền nghe thấy hắn đáp: “Cô muốn tự mình qua sông như vậy sao?”
“Thật ra ta cũng lười tự mình qua sông…” Nàng cong môi, gương mặt hơi lạnh vô tình dán sát vào hắn, lẩm bẩm nói: “Nhưng ta cảm thấy lần nào cũng để ngươi cõng qua sông hình như rất làm phiền ngươi.”
Làn váy nàng lắc lư trong không trung, góc váy dính nước, thỉnh thoảng chạm vào cẳng chân nàng cũng làm nàng cảm thấy lạnh thấu xương, huống chi hai chân Mộ Thanh trực tiếp ngâm vào trong nước.
“……”
“Mộ tỷ tỷ cũng là con gái, tỷ ấy có thể tự qua sông, ta cũng có thể.” Nàng nghịch cổ áo Mộ Thanh, thuận miệng hỏi: “Nước lạnh lắm phải không?”
Mộ Thanh trầm ngâm hồi lâu mới đáp: “…… Không lạnh.”
Giọng nói rất khẽ, như là đang lầm bầm một mình.
“Vậy khi nào ta mới có thể tự mình qua sông?”
Hắn có vẻ không thích vấn đề nan giải này cho lắm, yên lặng một lúc lâu mới tìm được từ: “Phải đợi cô học được cách dùng bùa.”
“Ta biết rồi.” Lăng Diệu Diệu nhất thời kích động, vỗ mạnh vào lưng hắn: “Liễu đại ca đã dạy ta khẩu quyết, ta vẫn còn nhớ, có cần ta đọc một lần cho ngươi nghe không?”
Thiếu niên có vẻ hơi bực: “Không cần.”
“Vậy ngươi cho ta một ít lá bùa, ta thử xem.” Nàng còn đắm chìm trong sự hưng phấn, bắt đầu kéo tay áo Mộ Thanh: “Có thừa không, cho ta mấy tờ đi?”
“Không có.” Hắn lạnh nhạt đáp, quay đầu cảnh cáo nhìn nàng một cái, đôi mắt nặng nề: “Đừng lộn xộn.”
“…… Ngươi thật keo kiệt.” Lăng Diệu Diệu phẫn nộ vặn vẹo một hồi, cũng không được đáp lại, thế là đành chán nản dựa vào lưng hắn không nhúc nhích, không lăn lộn một cái là bắt đầu mệt rã rời.
Nàng vừa yên tĩnh lại liền lộ ra sự cô đơn của màn đêm, bên cạnh chỉ có tiếng nước lao xao, và tiếng bọt khí mơ hồ truyền ra từ trong nước.
Mộ Thanh bước chậm lại, cực nhẹ nhàng buông một bàn tay, từ trong ngực rút ra một xấp lá bùa vàng. Hắn rũ mắt, một tay gấp lại, yên lặng nhét vào trong áo khoác lông của nàng.
Thiếu nữ mơ màng ngủ, hai mắt nhắm chặt, cảm thấy hắn chạm vào, nàng hơi rụt lại một chút, sau đó lại mềm mại dựa lên, miệng oán giận: “…… Đừng chọc ta.”
Hắn vội rút tay lại, một lần nữa vớt lên đầu gối nàng, lông mi run rẩy như cánh bướm.
– ——-
Đêm đã khuya.
Cửa sổ hơi hé mở, lá rụng cuộn tròn trên song cửa sổ, gió lạnh thổi vào làm lá rụng kêu xào xạc, màn lụa căng phồng lên.
Thập cô nương đang nằm nghiêng bỗng mở mắt, sắc mặt xám trắng như ma, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Nàng chậm rãi thở hổn hển, mỗi lần hít thở đều phát ra tiếng khò khè, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt, bộ ng ực trắng nõn đầy đặn như sắp rơi khỏi cổ áo.
Đôi tay xinh đẹp mảnh khảnh sờ s0ạng về phía trước, đỡ đầu giường giãy giụa ngồi dậy, chân mò mẫm xỏ vào đôi giày trên mặt đất.
Bóng đêm se lạnh ngoài cửa sổ làm ngọn nến mỏng manh trong nhà càng thêm ảm đạm.
Nàng đỡ trán, loạng choạng bước đi, như người say rượu lắc lư trên đường phố.
“Hừ… hừ…” Nàng vừa đi vừa thở hổn hển, khuôn mặt xám trắng, hai mắt lồi ra, che kín tơ máu.
Nàng chậm rãi đi vòng qua bức bình phong thêu trúc xanh, phía sau bình phong là một chiếc giường nhỏ, đầu giường đặt một chiếc trống bỏi màu đỏ và vài con búp bê vải nhỏ.
Trên giường không có người.
Cơn đau đầu đột nhiên gia tăng, nàng vội đỡ lấy bình phong mới không làm mình ngã xuống, cơ thể dựa vào bình phong, di chuyển về bên phải mấy mét.
“Nhũ mẫu…” Nàng dựa bình phong, gian nan vươn tay, dường như muốn gọi người: “A Chuẩn…”
Nàng dùng sức hét lên nhưng lại không phát ra âm thanh, đương nhiên cũng không có người đáp lại nàng.
Lý Chuẩn và nhũ mẫu đều không có ở đây, căn phòng này trống rỗng, là một cái lồng giam đặc biệt chuẩn bị cho một mình nàng.
Nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm chiếc giường nhỏ trống rỗng, thật lâu sau, tầm mắt di chuyển đến mặt tường ở bên cạnh giường, lại di chuyển tiếp, nhìn thấy cánh cửa đóng chặt.
Những chiếc lá rụng mắc trên song cửa sổ bị gió thổi xào xạc, lá bùa vàng dán trên cửa bị gió thổi cuộn lên một góc.
——-
Xưởng chế hương đèn đuốc sáng trưng, từ xa nhìn lại, những chiếc đèn lồng đỏ như những con rắn đỏ uốn lượn về phía xa.
Lăng Diệu Diệu có chút kinh ngạc: “Không phải Lý Chuẩn đã nói xưởng chế hương chỉ làm ban ngày thôi sao?”
Liễu Phất Y lộ vẻ cảnh giác, hai mắt nhìn chằm chằm ngọn đèn dầu phía trước, đặt ngón tay lên môi,
Tiểu nữ hài trong lòng chàng đang ngủ say.
Nhóm vai chính nhẹ nhàng bước tới gần, men theo con đường lát đá trên cỏ đi đến trước xưởng chế hương.
Gió đêm khẽ lay động những chiếc đèn lồng treo trên nhà gỗ, đèn lồng tỏa ra ánh sáng đỏ mờ mịt. Dưới đèn, có vô số đang bận rộn đi lại, đổ bóng đan xen trên mặt đất.
Điều kỳ lạ chính là mọi người đi lại bận rộn nhưng lại không có tiếng nói chuyện, ngay cả tiếng bước chân cũng khó phát hiện, mọi thứ diễn ra trong im lặng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua tán cây.
Mộ Dao mím chặt môi, giơ tay chỉ về phía góc. Nhìn theo tay nàng, dưới ánh đèn lồng đỏ tối tăm bốn năm người tụ tập một chỗ, tay cầm cuốc xẻng vung lên vung xuống rất nhanh, vô số cái bóng lập lòe, nhất thời như ma quỷ điên cuồng nhảy múa.
Bụi đất bay lên theo dễ cây cỏ, bùn đất chồng lên nhau thành một ngọn núi, rất nhanh mặt đất đã bị đào ra một cái hố to, đám công nhân đào đất vội vàng vứt xẻng ngồi xổm xuống, cùng nhau nhấc một vật gì từ trong đó ra.
Một luồng hắc khí dày đặc từ hố đất bốc lên, gần như che khuất khuôn mặt bọn họ.
“Đây là cái gì?” Lăng Diệu Diệu trố mắt nhìn.
“Là oán khí của người chết.” Mộ Dao nhìn chằm chằm luồng hắc khí lơ lửng phía trên, chau mày.
Hắc khí như đám mây đen, nháy mắt chia thành bốn năm luồng sau đó nhanh chóng tiêu tán trong không khí, lộ ra mặt đám công nhân. Dưới đèn, những khuôn mặt đó không có chút máu, lỗ mũi còn đọng lại một ít hắc khí chưa tan hết.
…… Không ngờ bọn họ lại hút oán khí người chết.
Một số người buông tay, thi thể bị đào lên ngã xuống đất.
Trải qua nhiều năm mưa gió, bị bùn đất che phủ, quần áo trên thi thể đã không còn nhìn ra màu sắc, gần như hòa vào đất, từ tay áo và vạt áo lộp độp rơi ra vài đoạn xương trắng.
Không có oán khí chống đỡ, người chết chỉ có thể hóa thành xương trắng bình thường, rớt ra như vậy.
Công nhân gom xương trắng trên mặt đất thành vài đống, một số người dùng áo bọc lại, nhẹ nhàng như mang về như ôm bọc trái cây.
Mộ Dao đi theo vài bước, đôi mắt sáng ngời dưới ánh trăng: “Xem bọn họ đi đâu.”
Liễu Phất Y nhíu mày nhìn Sở Sở ngủ say trong lòng.
Mộ Dao nói thêm: “Phất Y chờ ở đây đi, trông chừng tốt Sở Sở, đừng làm nàng sợ.”
Nơi này cách xưởng chế hương hơn mười mét, nhìn không rõ những cảnh tượng quái quỷ đó, còn có mấy bụi cây che khuất, tiến lên có thể đi thẳng vào xưởng chế hương, lùi lại có thể tự vệ, là một nơi tương đối an toàn.
Liễu Phất Y gật đầu, nhìn Mộ Dao dặn dò: “Các ngươi cẩn thận.”
Mấy người theo chân công nhân đi về phía trước vài bước, đúng lúc nhìn thấy bọn họ vào phòng, cong lưng, đổ toàn bộ xương trắng trên tay vào bếp lò đang cháy, những cái xương đó nhanh chóng chảy ra như phô mai tan trong chảo rán.
… Đây đúng là một thách thức đối với vật lý hiện đại. Phải biết rằng, cho dù là lò hỏa táng ít nhất cũng phải nóng lên từ 200 độ, nếu muốn thiêu đốt xương người cần ít nhất 1000 độ.
Lăng Diệu Diệu chỉ vào đống tro tàn không ngừng rơi xuống từ bệ bếp: “Mộ…… Mộ tỷ tỷ, đây cũng là vì không có oán khí chống đỡ sao?”
Giọng nàng hơi run, Mộ Thanh ở bên cạnh đột nhiên đứng lại gần nàng một chút, cơ hồ dán sát vào nàng, quan sát gương mặt nàng không chớp mắt.
Bên cạnh là ngọn lửa, trên người còn mặc áo khoác mùa thu, Lăng Diệu Diệu bị hắn dựa vào tới nóng hầm hập, nàng trở tay đẩy hắn sang một bên: “Ta đang nghe Mộ tỷ tỷ nói, ngươi đừng quấy rầy.”
“……” Mộ Thanh xác nhận trên mặt nàng không có sự sợ hãi, hoàn toàn không cần an ủi, câu hỏi vừa rồi có lẽ chỉ là run lên vì kích động…
Hắn trầm mặt lui sang một bên.
Mộ Dao nghiêm túc gật đầu: “Oán khí trên những thi thể này đều đã bị hút đi, không còn một chút sự sống. Thi thể như vậy không khác gì lá rụng và bụi trên mặt đất, rất dễ vỡ nát.”
Lăng Diệu Diệu gật đầu, trong lòng cảm khái: Phù Châu sáng tạo thế giới đúng là trí tưởng tượng phong phú…
*nguyên văn là thiên mã hành không: ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không gò bó.
Trên bếp vẫn còn đun thuốc Bắc.
Lý Chuẩn đã từng nói xưởng chế hương của hắn không chỉ sử dụng vỏ cây đàn hương tốt nhất mà còn cho thêm thuốc Bắc có tác dụng tĩnh tâm an thần. Số thuốc trước mặt chắc là phải đun qua đêm hôm sau mới dùng được.
Xương cốt trong bếp càng ngày càng nhiều, đống tro cốt ngày càng cao, chỉ lát sau đã sụp xuống, bột phấn từ khe hở rơi ra, vung vãi trên đất.
Người trông bếp mơ hồ thấy được là một bà lão, gương mặt đầy nếp nhăn đờ đẫn cúi xuống, miệng lẩm bẩm cái gì đó, như đang phàn nàn tro cốt làm bẩn mặt đất.
Bà chậm rãi khom tấm lưng còng, gom lại tro cốt dưới đất, bốc lên sau đó nhấc nắp nồi, thả chúng vào nước thuốc đang sôi ùng ục.
Mặt mọi người lập tức biến sắc.
Tro cốt trong hương triện thì ra là từ đó mà tới…
– ———