Đột nhiên Thiên Minh chú ý tới một chuỗi hạt đá trong suốt sáng lấp lánh trên người của Hạ Vy.
Anh đưa tay cầm lên thì có chút khó khăn.
“Hạ Vy. Cái này là vòng cổ sao?”
Hạ Vy mặt mũi đỏ bừng, gạt tay Thiên Minh ra rồi nói:
“Đừng có động.”
Thiên Minh nhìn theo sợi dây liền bị á khẩu bởi làn da trắng muốt và cặp tuyết lê căng tràn nhựa sống ẩn hiện qua lớp vải voan.
Hạ Vy lí nhí giải thích:
“Dây này là tôi thử làm từ thạch anh trắng. Không ít người mẫu, diễn viên mang đầm dự tiệc sẽ cần tới phụ kiện này.”
“Tôi còn vài mẫu nữa. Nếu anh Đình Vũ và Hải Phong duyệt thì có thể đưa vào sản xuất.”
“Tất nhiên sẽ không phải là sản xuất đại trà vì giá thành không hề rẻ.”
Thiên Minh không nói gì, anh cúi người bế bổng Hạ Vy rồi tiến về phía giường.
Hạ Vy sợ ngã nên chỉ biết ôm lấy cổ anh, cô cũng không dám la lớn vì lo bố mẹ thức giấc.
“Không phải anh thấy thứ không nên thấy rồi nổi điên đấy chứ?”
Thiên Minh không trả lời. Anh đặt cô xuống giường rồi lấy chăn chùm kín người Hạ Vy.
“Mau nằm yên đó rồi ngủ đi.”
Hạ Vy bị bất ngờ vì hành động này của Thiên Minh nhưng cô cũng không dám thò cổ ra ngoài bởi nhỡ đâu anh đổi ý.
Đột nhiên, Thiên Minh kéo chăn ra khiến Hạ Vy giật thót tim.
“Này. Em nói là ai duyệt?”
Hạ Vy nhớ tới đoạn hội thoại lúc trước nên đáp:
“Đương nhiên là anh Vũ và anh Phong rồi.”
Thiên Minh đen mặt:
“Em mặc như này để cái tay Đình Vũ đó ngắm sao?”
Hạ Vy hiểu ra người đàn ông trước mặt đang ghen, cô cười thành tiếng:
“Anh bị sao vậy?”
“Các anh ấy duyệt qua bản vẽ, qua thiết kế tôi làm và nếu cần sẽ dùng người mẫu nữa.”
Thiên Minh gằn giọng:
“Tốt nhất em đừng có mặc như vậy cho người khác thấy nếu không tôi sẽ thẳng tay “trừng trị” đó.”
Hạ Vy dù có ngây ngốc tới mấy cũng hiểu “trừng trị” ở đây là ý gì.
Cô khẽ gật đầu.
“Là tại tôi đang thử mẫu thì anh tới chứ tôi đâu có ý làm vậy.”
Thiên Minh bật cười, cúi người hôn lên trán của Hạ Vy rồi nói:
“Giờ thì ngủ đi.”
Dứt lời, Thiên Minh xoay người rời đi.
Hạ Vy lập tức chui ra khỏi chăn, tiến về phía bàn gỗ trong phòng, cầm lấy bát thuốc, nhắm mắt nhắm mũi uống cạn một hơi. Vừa mở mắt ra cô liền thấy Thiên Minh đứng trước mặt. Hạ Vy giật mình, thiếu chút nữa đánh rơi bát sứ, cũng may là Thiên Minh kịp đưa tay đỡ lấy.
Anh hỏi cô:
“Thuốc đắng lắm sao?”
Hạ Vy còn chưa kịp gật đầu xác nhận thì ai kia đã cúi người hôn lên môi cô.
“Để tôi nếm thử xem có thật sự khó uống hay không.”
…
Đình Vũ đưa mắt nhìn những đôi nam nữ quấn lấy nhau trong tiếng nhạc xập xình. Bạn anh nói dối, rượu đâu phải để giải sầu. Anh càng uống càng tỉnh táo, hình ảnh Hạ Vy cười thẹn thùng bên Thiên Minh hiện rõ mồn một.
Những tưởng khi cô mất trí nhớ, anh sẽ có cơ hội ở bên, không ngờ tình cảm cô dành cho anh là sự ngưỡng mộ, là tình thân. Thật nực cười.
Nửa năm anh ở bên cô, cùng cô tạo ra biết bao mẫu thiết kế trang sức cao cấp. Cũng nửa năm đó, anh luôn nói lời yêu thương với cô.
Đình Vũ siết chặt chiếc vòng khắc tên người con gái ấy trong tay. Anh luôn mang theo nó, chờ cơ hội trao tín vật định tình cho cô. Chỉ là anh chậm chân rồi. Là anh quá tử tế, là anh luôn tôn trọng cô nên chưa từng có những hành động đi quá giới hạn.
Đình Vũ uống cạn một hơi, hình ảnh Hạ Vy lại hiện ra. Đình Vũ cười thành tiếng:
“Chiếc màu đen này có vẻ hợp hơn cái váy lúc trước đấy.”
“Rốt cuộc em và anh ta đã làm những gì? Hai người thực sự quay lại rồi sao?”
Cô gái nhoẻn miệng cười, ngồi xuống bên cạnh Đình Vũ, đưa tay cởi bỏ áo vest của anh.
“Tưởng ai. Hoá ra là anh chàng thiết kế mang hai quốc tịch Pháp – Việt.”
“Có muốn cùng tôi vui vẻ một đêm không?”
Đình Vũ mở to mắt nhìn người phụ nữ đang áp bộ ngực căng tràn, nóng bỏng vào cánh tay của mình.
Anh gom chút lý trí còn sót lại, tát thẳng vào người ngồi kế bên:
“Cút…”