Sau khi cầu hôn thành công, Lệ Kiêu lại từ từ cảm thấy ghét bỏ màn cầu hôn của chính mình.
Cũng quá qua loa rồi. Cầu hôn trên đường cái, dưới ánh đèn đường mờ ảo chiếu rọi, cô gái nhỏ của anh khóc đến chóp mũi đỏ ửng, lại còn đói khát…
Thế này là sao chứ.
Không phải anh nói muốn mang lại điều tốt nhất cho cô sao.
Lệ Kiêu vuốt ve chiếc nhẫn trên tay Vân Đóa, suy nghĩ giây lát rồi lại đảo tay lái, “Anh đưa em đến một nơi.”
Chiếc xe chạy đến một khu dân cư cao cấp và bí mật, thậm chí ở nơi này m còn có người đứng gác ở lối vào.
Cánh cửa được mở ra bởi một cụ ông mặc áo Tôn Trung Sơn, ông cụ tóc bạc với vẻ mặt hồng hào.
Vân Đóa lễ phép chào hỏi, sau đó nhìn Lệ Kiêu nói chuyện với ông cụ rất có khí chất. Khi nghe tin họ đã đính hôn, ông vuốt râu cười hai lần rồi đưa cả hai vào phòng làm việc.
Nhìn bức tranh thư pháp trên tường trong phòng, thì Vân Đóa đã biết ông cụ này là ai—— bức khẩu hiệu trên cổng trường đại học của cô cũng như những bức tranh thư pháp treo trong nhà của bố mẹ Lệ Kiêu, là do ông viết.
Bậc thầy thư pháp vô cùng nổi danh, quả thực là một chữ đáng giá ngàn vàng.
Bậc thầy thư pháp bày tấm giấy Tuyên Thành màu hồng ra, dùng bút lông múa mực, quẹt vài dòng chữ rồi nhờ người đóng khung trước khi đưa cho Lệ Kiêu.
Mục đích của Lệ Kiêu đã thành, anh nói lời cảm ơn ông rồi lôi kéo Vân Đóa rời đi.
“Khi bố mẹ anh kết hôn, ông cũng đã viết cho họ một tờ hôn thư như vậy.” Lệ Kiêu nhướng đoạn mi nhìn Vân Đóa, “Có cái này thì bây giờ em chính là vợ anh rồi. Vân Đóa Đóa, em chạy không thoát đâu.”
“Ai là vợ anh…”
Nào có ai dùng một tờ giấy đi gạt người ta về làm vợ chứ.
Ngoài miệng nói như vậy nhưng khóe môi Vân Đóa vẫn lặng lẽ cong lên. Cô cầm chiếc khung gỗ tinh tế nhìn thật kỹ.
Trên giấy viết hai chữ “Hôn thư” đỏ thẫm, phía dưới là mấy hàng chữ nhỏ:
Lưỡng tính liên nhân, nhất đường đế ước
Lương duyên vĩnh kết, thất phối đồng xưng
Khán thử nhật đào hoa chước chước, nghi thất nghi gia
Bốc tha niên qua điệt miên miên, nhĩ xương nhĩ sí
Cẩn dĩ bạch đầu chi ước, thư hướng hồng tiên
Hảo tương hồng diệp chi minh, tái minh uyên phổ (*)
– ——
Kết thành thông gia, một đường ký ước
Nhân duyên vĩnh viễn, một tên sánh cùng
Xem ngày đào hoa hiển hiện, thành gia lập thất
Năm nào thề hẹn dài lâu, đời đời hưng thịnh
Ước nguyện bạc đầu, lưu lại trên giấy
Lá đỏ đề thơ, ấn tại sổ uyên ương.
(*) Đây là lời hứa trong hôn thư thời dân quốc, tác giả đã vay mượn rất nhiều câu kinh điển trong Kinh thi. Qua tìm hiểu thì tui đã edit lại thành đoạn bên trên, không hay thì thui đừng chê cười tui nhe mí pà)
Phía dưới còn có ngày sinh và tên của hai người.
Lời thề lãng mạn uyển chuyển. Hơn nữa còn vô cùng có phong cách cổ xưa trang nhã, truyền thống.
“Anh rất thích lời thề trên hôn thư thời dân quốc này.” Lệ Kiêu nắm lấy tay cô, “Như vậy cũng coi như có thêm chút cảm giác nghi thức.”
“Hôm nay cầu hôn hơi vội vàng rồi.” Anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen trầm nhu, “Đợi đấy, ngày nào đó anh sẽ cầu hôn em thêm một lần nữa.”
Vân Đóa nhịn không được khẽ cười xì ~~ một tiếng, “Không cần! Em đã đồng ý rồi thì làm gì có chuyện cầu hôn lại…”
Cô khẽ vuốt ve khung gỗ trong tay, khóe môi nở nụ cười, “Có được tờ hôn thư này là đã rất tuyệt rồi.”
Xem ngày đào hoa hiển hiện, thành gia lập thất. Năm nào ước hẹn dài lâu, đời đời hưng thịnh.
Đây là lời thề của hai người, cũng là ước hẹn đến đầu bạc răng long.