– Khụ khụ… Thôi thì hôm nay sinh nhật tớ nên… cũng được.
Mua nụ cười của Ái Nhi dễ quá. Đôi mắt nàng ta sáng rỡ như bắt được vàng:
– Thật á?
– Nhưng mà chỉ nhấp môi cho biết vị thôi nhé.
Ái Nhi gật đầu nhưng có chúa mới biết được là nhỏ có nghe lời hay không.
Nương theo lực kéo của thanh niên, cả hai nhanh chóng đi vào nhà, dừng lại ở tủ rượu lớn trong bếp. Long Vũ khoanh tay nhìn lên các chai rượu khác nhau được trưng bày chổng ngược, tầng tầng lớp lớp.
Cậu đứng ngẫm xem loại nào uống vào khó say nhất. Nhưng rượu vang đỏ ở nhà cậu không có loại nồng độ cồn thấp, chỉ có từ trung bình trở lên.
Cuối cũng cũng chọn ra được chai dễ uống nhất. Dù sao cũng chỉ nhấp môi, không tới mức phải nghĩ quá phức tạp.
Quay đi quay lại, Ái Nhi đã cầm hai ly thủy tinh chạy lên phòng như một tiểu yêu tinh nghịch.
Cậu thiếu niên đảo mắt một vòng, ba phần bất lực, bảy phần bất lực hơn.
(Truyện được đăng tải chính thức trên MangaToon/NovelToon. Nếu xuất hiện trên bất kì web nào khác thì đều là reup không được tác giả cho phép).
…—————-…
Long Vũ mở cửa vào đã thấy hai ly rượu vang sáng bóng chễm chệ trên tấm thảm lông trắng mềm. Kế bên còn có đứa trẻ ngồi khoanh chân sẵn sàng thử cảm giác làm “người lớn”.
Thiếu niên cầm chai rượu và đồ khui, đóng cửa rồi hỏi:
– Ngồi giữa phòng thế à?
Ái Nhi không quan tâm vị trí, chỉ cần thưởng thức hương vị của “sự trưởng thành” là được. Cô cười khúc khích:
– Phải uống dưới sàn mới vui chứ!
– Không được làm đổ nhé!
Long Vũ sợ tấm thảm lông bị bẩn nên cẩn thận nhắc nhở thật kĩ. Dù là vậy, cậu vẫn nuông chiều mang rượu và đồ khui tới ngồi xuống cạnh cô gái nhỏ.
Ái Nhi thấy miếng kim loại hình thù quái dị liền cầm lên hỏi:
– Gì đây?
– À, cái đó để mở nút bần trên miệng chai.
– Mở sao?
– Thì cắm vào nắp rồi xoay mạnh…
Đang nói thì Long Vũ thấy hai chiếc ly trước mặt. Tiếng cười trầm của thiếu niên vô thức bật ra khỏi miệng:
– Ha ha, cậu lấy nhầm ly vang trắng rồi.
Ái Nhi thật sự không biết sự khác nhau, cô bé chớp chớp đôi mi ra vẻ khó hiểu:
– Hở? Dưới đó chỉ toàn kiểu này thôi mà?
– Không. Ly vang đỏ có vòm miệng và bầu ly lớn hơn.
– Nhưng uống cái nào mà chả được?
– Hmm… nói sao ta… ít nhiều thì hương thơm và vị của rượu cũng bị giảm một chút nếu dùng sai cách.
Đương nhiên, chỉ qua một lời nói thôi thì làm sao thông não cô bé ngu ngơ này được.
Long Vũ thở dài rồi đứng dậy đi ra phía cửa. Cậu dịu dàng nói:
– Thôi để tớ xuống nhà lấy cho. Đợi xíu nhé.
Thiếu niên vừa xuống cầu thang vừa cười tủm tỉm. Cô bé đó chỉ được cái tài lanh là giỏi.
.
.
.
Cậu trở về phòng với hai ly thủy tinh rỗng.
Chỉ trong vài phút mà một cảnh tượng kinh hoàng đã xảy ra. Chiếc nút ở miệng chai nằm trơ trọi trên giường cùng những giọt rượu màu máu, thấm xuống nệm.
Trên tay Ái Nhi cầm ly vang trắng chứa đầy rượu đỏ. Cô bé ngồi dưới sàn, nhăn mặt vì vị đắng của thức uống này.
Chai vang đỏ thì đã được mở nắp và vơi đi hết một phần ba.
Long Vũ giận dữ hét lên:
– Vươnggg Áiii Nhiii!