Tang Hiến xếp xong đồ vào balo, hỏi Nhiễm Thuật: “Quay lại khách sạn luôn không?”
“Có, về khách sạn thoải mái hơn ở đây.”
Các thành viên còn lại chia nhau ra đi xem thi đấu hoặc về nghỉ ngơi.
Tô An Di cầm bảng danh sách gõ cửa đi vào muốn hỏi thăm mọi người thì thấy trong phòng nghỉ chỉ còn hai người đang ngủ, cuối cùng lại đóng cửa lùi ra.
Cửa phòng nghỉ có hiệu quả cách âm rất tốt, đóng kín là có thể ngăn cản mọi tiếng ồn bên ngoài.
Trong phòng nghỉ không có rèm cửa, ánh mặt trời buổi trưa chiếu qua cửa sổ, tràn khắp căn phòng, mang theo ấm áp.
Giờ này cơ bản không có ai tới đây nữa, là thời gian nghỉ ngơi thư giãn rồi.
Trong phòng yên tĩnh và ấm áp, len lỏi nhịp thở đều đều lười biếng, dịu dàng nhu tình.
Chỉ còn hai tên nhóc nam sinh đang ngủ say.
Bọn họ dường như đã quen với việc lúc ngủ bên cạnh chen chúc thêm một người, chỉ là một chiếc giường xếp nhỏ cũng vẫn ngủ ngon.
Tùy Hầu Ngọc vùi đầu vào ngực Hầu Mạch.
Hầu Mạch hít thở, thổi nhẹ nhàng lên tóc Tùy Hầu Ngọc, làm cho sợi tóc xoăn đung đưa liên tục.
Nhàn hạ và bình yên.
—
Buổi tối.
Hầu Mạch chat với Đặng Diệc Hành về một vài đối thủ có khả năng sẽ gặp trong trận tiếp theo, thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn Tùy Hầu Ngọc đi tới đi lui trong phòng.
Hắn ho nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Hay là cậu ngồi cạnh tôi nghỉ ngơi một lúc đi?”
“Thực ra lúc đó tôi chỉ cần chửi lại, quản làm móe gì ý nghĩa của hai huynh đệ Hoa phủ kia, vì chắc chắn là chẳng phải thứ gì tốt đẹp, tôi nên mắng lại ngay và luôn!”
Bởi vì trong lúc chửi nhau đã không phát huy tốt nên Tùy Hầu Ngọc canh cánh mãi trong lòng, không buông xuống được.
“Ừ, lần sau nhất định sẽ không tha cho bọn họ!” Hầu Mạch phối hợp gật đầu, tiếp tục vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.
Tùy Hầu Ngọc mặc kệ Hầu Mạch, đi qua đi lại.
Hầu Mạch tung át chủ bài ra: “Xoa tay giúp tôi đi, tay này tôi bận cầm điện thoại rồi.”
Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc cũng đi tới, ngồi ở bên cạnh xoa bóp tay cho Hầu Mạch.
Trong lúc Hầu Mạch cho là Tùy Hầu Ngọc đã xuôi xuôi bớt rồi thì đối phương đột nhiên đứng bật dậy, không khác gì cá chép nhảy, mắng: “Lúc đó lẽ ra tôi nên mắng cậu ta là đồ khỉ đột! Đồ tinh tinh!”
“Đúng đúng đúng.” Hầu Mạch bị Tùy Hầu Ngọc dọa sợ hết hồn, bởi vì hai người đang ngồi trên một giường, Tùy Hầu Ngọc nhảy lên làm hắn chao đảo theo, hoảng sợ gật đầu hùa với Tùy Hầu Ngọc.
“Cậu ta còn không biết xấu hổ mà nói người khác à?! Không biết tự soi gương nhìn lại cái mặt mình đi à?!”
“Đúng! Không biết xấu hổ!” Dáng vẻ của Hầu Mạch nom còn hung dữ hơn Tùy Hầu Ngọc, mắng xong còn phun “ta phi” (Tôi nhổ vào!) một phát.
Tùy Hầu Ngọc tuy tức giận nhưng vẫn giữ được một phần lý trí, lại ngồi xuống xoa bóp tay cho Hầu Mạch.
Hầu Mạch để điện thoại xuống, dùng tay còn lại chọt má Tùy Hầu Ngọc, dịu dàng hỏi: “Lúc phân cao thấp với tôi có phải là cậu cũng ở trạng thái này?”
“Lúc đó đang ở trường, nếu không phải sợ liên lụy mọi người thì tôi đã xuống phòng ngủ đập cậu rồi!” Tùy Hầu Ngọc thản nhiên thừa nhận.
“Đến lúc tôi tự mình tới cửa, cậu cuối cùng cũng tìm được cơ hội đánh nhau, rất vui vẻ đúng không?”
“Đương nhiên.”
“Nếu như tôi không tới nhà cậu dọn dẹp thì cậu có thể nhịn tới khi nào?”
“Không biết, chắc là thứ hai.”
Có vẻ đánh nhau càng sớm càng tốt.
Để quậy trong trường thì có mà toang.
Hầu Mạch đột nhiên cảm thấy chuyện này không đơn giản, hắn thân là cộng sự, Tùy Hầu Ngọc lại là “baba” thất lạc nhiều năm của hắn, phải xử lý thế nào bây giờ?
Hầu Mạch cầm điện thoại lên tìm tên Nhiễm Thuật, gửi tin nhắn cầu cứu viện: Ngọc ca tức giận lắm rồi, mau tới cứu!
Nhiễm Thuật nhanh chóng hồi âm: Không đi. Tôi vẫn còn muốn sống. Có ngu mới đến gần Ngọc ca vào lúc này.
Hầu Mạch thầm chửi thề một câu, cái dòng thứ này mà đòi làm bạn thân ấy hả? Còn lâu!
Sau đó Hầu Mạch gửi nội dung tương tự cho Tô An Di.
Tô An Di cũng hồi âm rất nhanh: Để tôi đi tra số phòng của Đường Diệu, sau đó giúp Ngọc ca đập nó một trận nhá?
Hầu Mạch run rẩy, vội vàng gõ chữ: Đừng! Chị hai, chị có còn nhớ chị là con gái không đó? Mở miệng là đánh đánh giết giết?!
Tô An Di: Hay đi mắng thôi, tôi mắng người cũng giỏi lắm, không thua đâu.
Tiền Vào Như Nước: Thực ra Đường Diệu không hời được bao nhiêu, chỉ là Ngọc ca không chiếm được thế thượng phong mà thôi. Tôi chỉ cần giải quyết trạng thái hiện tại của Ngọc ca, cậu ấy cứ như vậy tôi lo lắng lắm.
Tô An Di: Tôi cảm thấy xử lý người khác đơn giản hơn xử lý Ngọc ca nhiều, Ngọc ca là người không dễ hầu hạ đâu, hết cách rồi, cậu tự cầu phúc đi.
Hầu Mạch thất vọng thở dài, đặt điện thoại di động xuống tự nghĩ cách giải quyết.
Nghĩ một hồi vẫn chưa tìm được đường xoay sở, chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Tôi nói với cậu về Khương Duy và Lục Thanh Huy của Đông Thể rồi đúng không? Nói thật, tôi cảm thấy chúng ta không thắng được bọn họ.”
Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc cũng bị dời đi sự chú ý.
Hầu Mạch tiếp tục nói: “Hai người họ có thể nói là có khả năng kiểm soát điểm rơi rất tốt, lực đánh bóng rất mạnh, lên lưới cũng rất thuần thục.”
“Một kiểu đa năng giống loại hình toàn năng?”
“Cũng không hẳn là như vậy. Loại hình toàn năng dựa vào việc tích lũy chiến thuật, mà bọn họ chỉ dựa vào kỹ thuật tốt thôi. Kỹ thuật tốt, vững vàng, thành thạo nên không cần chiến thuật nữa.”
Tính cách của Hầu Mạch nhìn qua có vẻ là hòa đồng thân thiện, nhưng từ trong xương cốt hắn luôn tồn tại một tia kiêu ngạo.
Không có nhiều người được Hầu Mạch đánh giá như vậy, Khương Duy và Lục Thanh xem như là hai người trong số đó.
Hơn nữa, Hầu Mạch rất có đầu óc, dùng lý trí phân tích cẩn thận.
Hắn biết rõ trình độ hiện tại của đội mình, gặp hai người kia có lẽ chỉ chống đỡ được một lúc. Bọn họ không phải là đối thủ của hạt giống tiềm năng cho vị trí hạng nhất này.
Tùy Hầu Ngọc hỏi: “Tỉ lệ thắng của chúng ta là bao nhiêu?”
“Hai phần mười. Nếu như trạng thái của bọn họ kém, trạng thái của chúng ta tốt thì may ra…”
Tùy Hầu Ngọc nghe xong ngả người nằm lên gối, không nói gì.
Hầu Mạch lập tức xoa đầu cậu. Hắn đã dẫn Tùy Hầu Ngọc từ một tâm trạng không tốt này sang một tâm trạng không tốt khác.
Hầu Mạch không có hiểu biết nhiều về chứng hưng cảm, không biết khả năng chịu đựng của Tùy Hầu Ngọc rốt cuộc đến đâu, lại lâm vào bất an, không biết nên làm gì bây giờ.
“Tôi không muốn thua.” Tùy Hầu Ngọc đột nhiên nói.
“Tôi cũng không muốn, không ai muốn thua cả. Nếu như chúng ta tiếp tục tập luyện, bồi dưỡng độ hiểu ngầm, tôi có lòng tin chúng ta sẽ giành được giải quán quân.”
“Thực sự không còn cách nào sao?”
“Để tôi nghĩ thêm đã.”
“Có phải là tôi đang gây khó dễ cho cậu? Tôi… có tính là đang làm liên lụy cậu không?”
Hầu Mạch nằm bên cạnh Tùy Hầu Ngọc, trầm giọng nói: “Không. Tôi phải cảm ơn cậu, vì đã mang đến cho tôi một trải nghiệm hoàn toàn mới. Tôi muốn cùng cậu tiến bộ, sau đó đánh bại toàn bộ những đối thủ tưởng chừng như không thắng được.”
“Tất cả? Còn nhiều người lợi hại thế cơ à?”
“Nè! Nước chúng ta đông dân lắm, cậu thật sự cho là chúng ta sẽ vô địch thiên hạ được à?!” Hầu Mạch – một người đã cầm được cúp quán quân thanh thiếu niên toàn quốc mà còn chưa dám lớn lối như vậy, không chừng một ngày nào đó còn bị người khác cướp mất.
“Cậu là hạng một đánh đơn thanh thiếu niên toàn quốc, tôi cũng đâu có kém, lấy đâu ra lắm đối thủ thế?”
Tới rồi, chứng hưng cảm dẫn đến sự tự tin thái quá.
Hầu Mạch giơ bốn ngón tay ra: “Hôm nay chúng ta đánh bại hạng năm, trên chúng ta có bốn đối thủ. Sau khi thắng bốn nhóm này, chúng ta sẽ bay khỏi Trung Quốc, tiến ra thế giới bên ngoài, lúc đó chắc chắn sẽ có nhiều đối thủ hơn, đặc biệt là ở những quốc gia chuộng tennis.”
Tùy Hầu Ngọc nhìn tay của Hầu Mạch, bóp mạnh bàn tay trong tay mình, hung hăng lật người: “Ngủ đi!”
Hầu Mạch thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ hớn hở tắt đèn đi.
Trong bóng tối, Tùy Hầu Ngọc nằm bên cạnh Hầu Mạch, vẫn giúp Hầu Mạch xoa bóp tay.
Còn Hầu Mạch thì đang nghĩ xem có cách nào tăng hai phần mười lên ba phần bốn phần được không? Coi như thua thì cũng không được thua quá thảm, hắn sợ Tùy Hầu Ngọc không chấp nhận được.
Trong lúc nghĩ, Tùy Hầu Ngọc dần chìm vào giấc ngủ, tay vẫn còn cầm tay hắn. Nắm tay cùng ngủ với một nam sinh, Hầu Mạch không dễ chịu gì, dù sao thì hắn cũng chẳng phải Liễu Hạ Huệ.
Hắn vươn tay trái, cầm cổ tay Tùy Hầu Ngọc, muốn tách hai bàn tay ra.
Trong giấc mơ Tùy Hầu Ngọc cảm thấy gì đó, khó chịu hất bàn tay quấy phá kia đi, hơi siết tay phải bị thương của Hầu Mạch, theo bản năng xoa xoa bóp bóp mấy cái, rồi động tác chậm dần, lại chìm về giấc ngủ.
Tay trái bị ghét bỏ chỉ có thể lúng túng thu về.
Cứ cầm đi…
Ai bảo cậu là tổ tông chứ….
*** Hết chương 54
[Tạm thời mị chưa tìm được hai huynh đệ Hoa phủ (华府两兄弟) là nhân vật nào nên chưa có ảnh minh họa:((]