“Trơ trẽn thực sự.”
“Trông chẳng ra thể thống gì.”
Nhật An ngồi cạnh cửa sổ nhíu mày, đập mạnh tay xuống bàn.
“Các cậu nói thế có ý gì?”
Đám nữ sinh rụt rè, khoa tay múa chân: “Nhật An, không phải bọn tớ nói cậu đâu.”
Thiếu niên nghiêm mặt nhìn bọn họ: “Vậy người các cậu muốn nói đến là ai?”
“Chúng tớ… thôi bỏ đi.” Bọn họ nghẹn họng không nói nữa.
Cẩm Anh không bận tâm, cô lẩm bẩm học thuộc từ vựng: “Reduce one to tears, làm ai đó khóc.”
Những từ Tiếng Anh đó vô tình lọt vào tai Nhật An, cậu nghĩ cô tủi thân nhưng không biết an ủi thế nào. Trong đầu cậu nảy ra vô vàn lời thoại.
‘Đừng khóc, cậu khóc tớ sẽ đau lòng.’
Hình như không ổn…
‘Tớ tin cậu, đừng nghe những lời người khác nói.’
Hay là: ‘Tớ biết cậu rất mạnh mẽ, rồi mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi.”
Minh Đức và Hải Yến có kể cho Nhật An nghe phi vụ bọn họ sắp thực hiện, dặn cậu trấn an Cẩm Anh.
Tối qua cô thức khuya hoàn thành bài tập nên hơi buồn ngủ, Cẩm Anh khoanh tay trên bàn kê đầu, mơ màng thiếp đi. Nhật An lại tưởng cô cố giấu nước mắt, trong lòng thấp thỏm lo âu. Cậu không nỡ đánh thức Cẩm Anh, chờ đến khi gần vào học cô mới tỉnh giấc. Cẩm Anh vươn vai, che miệng ngáp như thể giấc ngủ ngắn đó chưa thoả mãn cô vậy.
“Khụ, cậu… không sao chứ?”
Cẩm Anh nghi hoặc nhìn sang cậu, cô vẫn bình thường mà? Vì vừa ngáp xong nên mắt nữ sinh ngấn nước, Nhật An nghĩ cô khóc thật.
“Tớ chỉ muốn nói là tớ tin tưởng cậu.”
Đôi mắt thiếu niên chân thành, có chút ngại ngùng khi nói những lời này.
“Cho dù cả thế giới quay lưng đi, tớ vẫn sẽ đứng về phía cậu.”
Từ khi nào cậu lại quan tâm tới cảm xúc của một người đến thế? Nhật An không biết nữa, chợt nhận ra điều đó khiến cậu sững sờ.
Cẩm Anh phát hiện Nhật An không bao giờ thừa hơi nói những câu sến súa. Nhưng chỉ cần một câu như vậy cũng đủ làm tim cô đập nhanh không thể kiểm soát.
“Thật hả?”
Thiếu niên gật đầu khẳng định: “Không phải mỗi mình tớ đâu, hội 5 người đều ủng hộ cậu.”
Thú thực không chỉ đám người ngoài mà cả những thành viên trong lớp đều tỏ ý cô lập Cẩm Anh, không muốn giao tiếp cùng cô. Dù sao trừ hội năm người cô cũng không thân thiết với ai nên coi đó là chuyện bình thường.
Vào lúc này Thảo Nguyên bước tới bàn chỗ Cẩm Anh ngồi, tay xoắn xuýt lấy nhau.
“Xin lỗi, tại tớ mà cậu bị liên lụy.”
Động tĩnh nhỏ đó làm vài thành phần trong lớp chú ý. Như Hoà sớm đã không vừa mắt Cẩm Anh liền được nước lấn tới. Cô ta khoác tay Thảo Nguyên: “Cẩm Anh, người ta không có lỗi mà vẫn đi xin lỗi cậu, còn cậu thì sao?”
Nhật An không thích xen ngang chuyện con gái nên ngồi đọc truyện tranh, cậu biết Cẩm Anh sẽ tự lo được.
Cô đứng dậy đối chất: “Tớ có bắt cậu ấy xin lỗi đâu.”
Cẩm Anh tuy nhút nhát nhưng cô có dáng vẻ tiểu thư trời sinh, có lẽ vì lý do này nên cô hay bị ghét.
“Cậu…”
Thảo Nguyên vội vàng ngăn Như Hòa lại: “Đừng nóng, lỗi do tớ mà.”
“Cậu cứ yếu đuối thế này thì sẽ bị người ta ăn hiếp mất.”
Tiếng chuông báo hiệu giờ vào học vang lên xóa tan bầu không khí căng thẳng.
