‹Khụ khụ, Thương Viêm sao ngươi không thử xem Huyễn ngân hỏa có tác dụng chữa trị vết thương của Đọa Thiên hay không?› Thanh âm của hệ thống có chút đường đột, nhưng cũng đúng lúc phá vỡ cục diện cứng ngắc này.
“Khụ khụ, em thử xem Huyễn ngân hỏa có thể trị thương cho bọn họ hay không.” Thần trí của Thương Viêm bị hệ thống gọi về, cậu cũng phát hiện mình đang cùng ánh mắt của Boss giao lưu mờ ám, cho nên học theo hệ thống ho khan hai tiếng.
Như là đang che giấu xấu hổ, Thương Viêm lấy Huyễn ngân hỏa trong không gian ra, hai chị em tang thi nhìn thấy, lại là một dị năng giả hệ không gian, thì hai mắt nhìn về phía Thương Viêm cũng mang theo tôn kính. Nhớ lại lúc nãy Thương Viêm nói, trị liệu cho bọn họ, cõi lòng lại cảm thấy vui sướng và thân thiết, cư nhiên là song hệ dị năng giả, hơn nữa xem ra thiệt là dịu dàng.
Diễm Quân Ly thì sau khi Thương Viêm dời tầm mắt, cũng rủ xuống hai song đồng, tiếp lại không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng bất giấc cong lên, làm Thương Viêm không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Bươm bướm màu bạc thu hút sự chú ý của hai đứa nhỏ, khi màu sắc xinh đẹp kia tiến vào thân thể của bọn nó, vì là tang thi nên miệng vết thương lạnh lẽo, chẳng hiểu sao lúc này lại cảm thấy ấm áp dễ chịu vô cùng.
Cũng chính vì việc này mà Thương Viêm hoàn mỹ thu phục hai chị em tang thi kia, thành công mà tạo dựng hình tượng ca ca dễ mến trong lòng bọn nó.
“Tiểu Viêm.” Nhìn thấy Huyễn ngân hỏa, Diễm Quân Ly ngược lại nghĩ tới chuyện mắt cá chân bị thương lúc nãy, khi Thương Viêm nghe thấy Huyễn ngân hỏa còn có công hiệu này, thì trong lòng không khỏi vui vẻ cùng kinh ngạc, Huyễn ngân hỏa thật sự là Bàn tay vàng trong Bàn tay vàng.
“Đi thôi, phải tập họp.” Giải quyết xong chuyện tang thi cấp 4, trong lòng Thương Viêm và Diễm Quân Ly đều cảm thấy thoải mái, Diễm Quân Ly nhớ tới hai cấp dưới bị mình bỏ rơi đâu đó, ý bảo Thương Viêm đi theo, chính là bàn tay hơi hơi máy động, ánh mắt như có như không mà liếc về phía tay Thương Viêm, mày hơi nhíu lại, trong lòng đang bừng lên dục ! vọng! muốn! nắm! tay!.(Sagi:Pó tay anh==”)
“Hai đứa cũng đi theo.” Cuối cùng Diễm Quân Ly vẫn rất tự nhiên mà thu hồi tầm mắt, đối với hai chị em đang do dự kia nói.
Sau đó nhớ ra gì đó mà khựng bước lại, trực tiếp sử dụng Mệnh lệnh ép buộc, truyền đạt ý tứ của Diễm Quân Ly. ‹Chuyện không gian, bất luận là vô tình hay cố ý, trực tiếp hay là gián tiếp cũng không được lộ ra›
…
“Bạch Vụ!” Lý Tử kiên trì đi theo phía sau Lâm Lăng cùng Lưu Sở Thiên, đến khi nhìn thấy Bạch Vụ thì kinh hỉ reo lên, nhưng lúc trông rõ bộ dạng thảm hại đầy máu của cô thì kinh hỉ biến thành kinh hách, bước nhanh về phía trước đỡ lấy Bạch Vụ đang lung lay sắp đổ. Những con tang thi kia quả là lợi hại, cư nhiên ngay cả dị năng giả cấp 2 cũng chịu thua.
Bạch Vụ nhìn thấy người quen thì không kiềm nén nữa, toàn thân đều thả lỏng, ánh mắt nhìn về phía 3 người trước mặt, trừ bỏ Lý Tử, thì hai người kia chính là một trong những mục tiêu của nhiệm vụ Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên, không biết vì sao trong lòng Bạch Vụ trầm xuống, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng gặp được Bạch Vụ, hai người đều hơi hơi cảnh giới, cho dù là bị thương, bọn họ vẫn là có thể cảm ứng được đây là Dị năng giả cao cấp hơn so với bọn họ.
“Tôi biết đồng bạn của các người ở đâu, trước đó tôi có gặp bọn họ.” Bạch Vụ thều thào nói, sau đó cong thắt lưng nằm lên người Lý Tử. Hiện tại, ngay cả cô và Lý Tử cũng chưa chắc có thể sống sót ra khỏi nơi này, nhưng có thêm bọn người Thương Viêm thì khác, bọn họ mạnh hơn rất nhiều.
Lâm Lăng dừng bước lại, trầm mặc mà đứng tại chỗ, thăm dò mà nhìn Bạch Vụ. Nữ nhân này có chút đầu óc.
“Ah~, cô biết?” Lưu Sở Thiên nhướng mày, nhìn kỹ Bạch Vụ. Nếu biết thì coi như tốt, còn nếu ngược lại, dám giở trò đùa giỡn thì gã sẽ không khách khí.
Mâu quang của Lưu Sở Thiên thấp thoáng ngoan lệ, khiến Bạch Vụ cảm thấy lòng bàn tay mình ứa ra mồ hôi lạnh, Lý Tử đang cõng Bạch Vụ tuy biết là Lưu Sở Thiên không phải nhìn hắn, nhưng hắn vẫn là có chút run rẩy da đầu.
Sau đó hắn còn phát hiện, không biết từ lúc nào, Lâm Lăng đã đứng ở sau lưng mình, vừa quan sát bọn họ vừa ngắm nghía khẩu fn5 trên tay. Thật sự là trước có Lưu Sở Thiên sau có Lâm Lăng.
“Ở Ký túc xá bên kia.” Bạch Vụ đương nhiên biết rõ tình huống hiện giờ, cô cũng không có ý giấu giếm gì, hất đầu về hướng mà lúc nãy đã chỉ cho Thương Viêm.
Lâm Lăng nhướng mày như là đang tự hỏi lời này là thật hay giả, Lưu Sở Thiên bắt lấy Lý Tử, “Vậy cùng đi chung.” Mặc dù Ly thiếu gia bảo bọn họ đi trốn đi, nhưng ở nơi này chỗ nào cũng đều có tang thi, bây giờ là do mấy dị năng giả cấp 1 bọn hắn tỏa ra uy áp nên chúng nó mới không dám đến gần. Chi bằng đến gần Ly thiếu gia một chút, đến lúc đó có muốn hội hợp cũng tiện hơn.
Lý Tử buồn rười rượi mà bị Lưu Sở Thiên kéo đi, biết mình có khả năng là đi đến chỗ con tang thi cấp 4, hắn quả thực khóc không ra nước mắt.
Còn Bạch Vụ được Lý Tử cõng thì lại trầm mặc, cô hiểu được Lưu Sở Thiên làm vậy là sợ cô nói dối, nhưng cô cũng không thèm để ý, dù sao mục đích của cô chính là cùng những người này đồng thời hành động, về phần hình thức có hơi khác biệt thì cũng chẳng có sao.
“Lý Tử, Võ Tam đâu?” Thừa dịp khoảng thời gian đi tới Ký túc xá, Bạch Vụ hỏi thăm Lý Tử. Nói đến Võ Tam, hốc mắt Lý Tử có chút phiếm hồng, nhìn thấy vậy là Bạch Vụ đã hiểu, chỉ sợ Võ Tam dữ nhiều lành ít.
“Vốn là chỉ có 1 con tang thi cấp 2 đột kích, bị Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng xử lý , nhưng ai ngờ tràn tới một đàn tang thi, lại còn có tang thi cấp 2 hệ tốc độ, nó bắt Võ Tam mang đi. Tôi… Tôi không thể đuổi theo kịp.”
Bạch Vụ có thể nhìn ra Lý Tử ảo não, trong lòng cô cũng không quá dễ chịu, cô sẽ không trách Lỷ Tử bỏ rơi Võ Tam, nhìn dị năng của Lý Tử là biết, hắn có đuổi theo kịp cũng không cứu được Võ Tam. Về phần Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng không hỗ trợ, cô cũng không trách, trong thời đại mạt thế ai lại đi cứu giúp người xa lạ, huống chi lại là hai người máu lạnh này.
“Sở Thiên, Lăng.” Thanh âm này Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng đều rất quen thuộc, đó là tiếng của Viêm tiểu đệ, nếu Viêm tiểu đệ ở đây thì chắc Ly thiếu gia cũng không thể vắng mặt.
Sau khi Lưu Sở Thiên nhìn thấy Diễm Quân Ly và Thương Viêm thì lập tức vứt bỏ hai người Bạch Vụ và Lý Tử, bước nhanh về phía Diễm Quân Ly, sắc mặt vui mừng biểu lộ rõ ràng.
Lâm Lăng nhìn thấy Thương Viêm cùng Diễm Quân Ly bình an thì trong lòng buông lỏng, bất quá anh không tiến lên, anh còn bận đề phòng Bạch Vụ và Lý Tử. Anh nhìn kỹ Thương Viêm cùng Diễm Quân Ly cao thấp mấy lần, phát hiện tình huống của hai người này so với bọn họ còn tốt hơn nhiều. Bất đắc dĩ mỉm cười, anh loạn quan tâm cái gì chứ.
Tầm mắt Diễm Quân Ly trừ bỏ trên người hai thủ hạ, thì cũng đảo qua quan sát Bạch Vụ là Lý Tử một lần.
Ánh mắt lạnh nhạt của Diễm Quân Ly quét qua người Lý Tử, chung quanh thản nhiên phát ra uy áp, làm sắc mặt Lý Tử nháy mắt trắng bệch, trong lòng kinh hãi mà cúi đầu, hắn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt vô tình của người nam nhân này. Nhưng nội tâm lại muốn nhìn ngắm Dị năng giả cấp cao và Dị năng giả hệ không gian một chút, rối rắm trên mặt hắn rõ ràng đến nỗi, nhượng Thương Viêm cảm thấy nguyên lai biểu tình của người này quá đa dạng.
Diễm Quân Ly thản nhiên nhìn Bạch Vụ, Bạch Vụ ra vẻ trấn định và rất dũng khí nhìn đáp trả Diễm Quân Ly, trong lòng có bao nhiêu hoảng hốt thì chỉ có mình cô biết. Cô có thể cảm giác tinh tường rằng, thực lực của y lại đề cao, tay khoát lên trên người Lý Tử không khỏi run nhẹ.
Sau đó, “Tôi hy vọng có thể gia nhập đội của các người.” Bạch Vụ vừa nói xong, thì liền tập trung ánh mắt của mọi người lên người cô, trong đó ánh mắt của Thương Viêm là phức tạp nhất.